Bỉ Ngạn Hữu Yêu

Chương 53: Chương 53: Kiếp sau là hổ vẫn yêu chàng




Thanh Dực Đại Đế quay trở lại thiên đình làm "chim tiên", Ân Tà Ma Quân thì chính thức sống ở địa phủ trở thành "Ma quỷ".

Ân Tà Ma Quân suốt ngày theo sau Bách Lí Phượng và Khổng Tử Viết, nhưng bình thường nhìn thấy hai người có cử chỉ thân mật, hắn sẽ thổi một cơn lốc đen ngòm cuốn Bách Lí Phượng tuốt ra vùng thôn quê để dạy cho gã một bài học! Rồi sau đó đợi bị Tử Viết dạy dỗ!

Sự hung hãn của cọp mẹ, không ai có thể sánh bằng!

Trình độ mặt dày của Ân Tà Ma Quân cũng không ai có thể tưởng tượng nổi!

Lúc Tử Viết đang thử đồ cưới, Ân Tà Ma Quân hai mắt đẫm lệ chạy tới, ôm eo Tử Viết mắng như "người đàn ông chanh chua" : "Được lắm cái đồ vô lương tâm này! tiểu gia ta vừa mới nhắm mắt, nàng liền vui duyên mới rồi sao?! Không phải nàng đã đồng ý với tiểu gia, kiếp sau đến với ta sao? Tiểu gia ta trở lại rồi, nàng cmn lại không cần tiểu gia?!"

Tiểu Viết ngơ người, hoàn toàn đánh mất khả năng ngôn ngữ!

Ân Tà Ma Quân đoạt bộ đồ cưới trong tay Tử Viết vứt xuống đất, hung hăng giẫm lên hai phát, sau đó ôm Tử Viết vào lòng, nghẹn ngào gọi tên cô liên tục: "Tử Viết...Tử Viết..."

Nháy mắt nước mắt cô chảy xuống, dọc theo cằm rơi vào trong môi.

Ân Tà Ma Quân, à không, phải gọi là Hồ Li, Hồ Li giơ tay dịu dàng lau nước mắt của Tử Viết, đau lòng nói: "Tử Viết, đừng khóc, ta quay về rồi, thực sự quay về rồi."

Tử Viết nước mắt đầy mặt, hít hít cái mũi, hỏi lại vô cùng nghiêm túc: "Thực sự là ngươi?"

Hồ Li kích động nói: "Là ta, thực sự là ta! Ân Tà Ma Quân thấy nàng mãi không chịu tha thứ cho hắn, nên mới thả hồn phách của ta ra, chính hắn lại tự trốn bên trong. Tử Viết, ta trở lại rồi! ta thực sự đã trở lại rồi! Ai da... Tử Viết, sao nàng lại đánh ta?"

Tử Viết giơ nắm đấm lên đánh một cái vào đầu hắn, vừa khóc vừa cười quát: "Sao ngươi lại vô dụng vậy?! Hắn không thả ngươi ra, chẳng lẽ ngươi chịu bị hắn áp bức cả đời sao? Cái đồ ngu xuẩn! Rốt cục ngươi có thể phản kháng lại không? Có hay không?! Ta hỏi ngươi có hay không?!"

Hồ Li ôm đầu chạy trối chết, trên môi đọng lại nụ cười vô cùng hạnh phúc.

Hồ Li trở lại, Bách Lí Phượng lại buồn bực, hai người tiếp tục đấu qua đấu lại, rất ồn ào náo nhiệt.

Ngày trước ở nhân gian, Bách Lí Phượng ỷ vào một thân võ công cao cường mà bắt nạt Hồ Li. Bây giờ dưới địa phủ, Hồ Li có sức mạnh của Ân Tà Ma Quân, tất nhiên là mạnh hơn Bách Lí Phượng nhiều. Đúng là quân tử báo thù mười năm chưa muộn, tiểu nhân báo thù mấy đời không tha!

Địa phủ trở nên náo nhiệt, mỗi ngày đều diễn ra các màn đấu võ phi phàm, khiến lũ tiểu quỷ có đề tài chém gió những lúc ăn no rảnh rỗi.

Ví dụ như:

Có con quỷ nói: "Ngươi có nhìn thấy tối qua trên đầu Diêm Vương gia bắt đầu bốc lên làn khói mỏng không? Ngươi nói xem, Diêm Vương gia của chúng ta có phải sắp thăng tiên rồi không?"

Một con quỷ khác trả lời: "Thăng tiên cái gì chứ?! Diêm Vương gia chúng ta thế nhưng lợi hại hơn thần tiên nhiều! Nhưng ta nói nhỏ cho các ngươi biết, Diêm vương gia chúng ta trên đầu bốc khói đó là bị tức đó! Không tin? Không tin thì ngươi xem, lão ấy bây giờ bắt đầu luyện công rồi,chắc tí lại đi tìm Ân Tà Ma Quân báo thù rửa hận!"

Ví dụ:

Có con quỷ nói: "Cha mẹ ơi, mau ra xem, cái tên đàn ông trét móng tay đỏ kia có phải Ân Tà Ma Quân không?"

Con kia đáp: "Cò gì lạ lẫm đâu? Ngươi chưa thấy hắn mặc yếm đỏ, ưỡn mông lắc eo bổ nhào vào thần thú bạch hổ làm nũng sao? Ta nói cho ngươi nghe, ta làm quỷ đã nhiều năm, mà chưa thấy người nào dây dưa như các đại lão gia ấy! Này nhé, rõ ràng Ân Tà Ma Quân là đàn ông sao lại làm cái loại chuyện đàn bà vậy nhỉ? Đúng là ghê người!"

Hai người đấu khẩu đi thẳng tới cửa "Minh thành". Tử Viết dừng chân không đi tiếp về phía trước.

Hồ Li đưa tay ôm eo Tử Viết dịu dàng hỏi: "Tử Viết, nàng có muốn theo ta về Ma giới không?"

Tử Viết hơi sửng sốt không trả lời.

Hồ Li nhếch miệng như kiểu sắp nổi điên!

Tử Viết sợ nhất là lúc Hồ Li nổi điên, vì thế vội hét: "Được rồi, được rồi, mấy ngày nữa ta sẽ theo ngươi về Ma Giới dạo chơi.”

Hồ Li nở nụ cười xinh đẹp cúi đầu hôn lên môi Tử Viết.

Tử Viết cười tránh đi: "Đừng vớ vẩn."

Hồ Li ôm chặt cánh tay, nhìn thẳng vào mắt Tử Viết: "Tử Viết, sao nàng lại tránh ta? Không phải nàng đã từng nói, nếu có kiếp sau sẽ đính ước với ta một đời sao?"

Tử Viết hơi rũ mắt: "Hồ Li, ngươi làm ta nghĩ, làm ta nghĩ nên đối với ngươi như thế nào, nên đối với Bách Lí Phượng như thế nào...ưm...ưm ưm...".

Lại ví dụ như:

Có con quỷ nói: "Ngươi nghe nói gì chưa? Tối qua có con lệ quỷ không chịu đi đầu thai, náo loạn làm cả địa phủ không được yên tĩnh."

Con quỷ khác đáp: "Sao lại chưa nghe! Tao còn tận mắt thấy cơ mà! Con lệ quỷ đó khiếp thật, quá hung hãn! Nhưng nó có hung hãn thế chứ hung hãn nữa cũng không lại được thần thú bạch hổ của chúng ta! Chúng mày không biết chứ con lệ quỷ hung hãn đó đã bị thần thú bạch hổ đóng vào mặt ghế làm chỗ để chân ở ghế thì phải?"

Vừa có chủ đề một cái là quỷ cũng lắm lời hơn. Việc giao tiếp ấy à, mọi người cũng tự nhiên gần gũi nhau hơn. Gần gũi nhau ấy à, tâm tình tự nhiên cũng tốt lên. Tâm tình mà tốt lên ấy à, nhìn lên bầu trời tăm tối trên đầu cũng không còn cảm thấy áp lực nữa.

Địa phủ trở nên náo nhiệt hơn, công của đám người Tử Viết đúng là không kể xiết.

Mấy ngày này, Bách Lí Phượng đang xử lý văn thư tích luỹ hàng tháng trời, Tử viết lại nhàn rỗi chẳng có việc gì nên lượn lờ đi chợ phiên.

Hồ Li theo sát phía sau, chỉ trỏ các quầy hàng xung quanh khu chợ, mắng mỏ Bách Lí Phượng không có đầu óc. Nếu để gã quản lý địa phủ, gã nhất định sẽ biến địa phủ thành nơi phồn hoa nhất, náo nhiệt nhất, giàu có nhất, "quỷ đinh thịnh vượng" nhất!

Tử Viết pha trò nói: "Đúng! Đến lúc đó loài người sẽ muốn xuống địa phủ, đầu tiên phải làm báo cáo xin xuống, sau đó nộp hơn mười vạn, chúng ta mới nghĩ xem có nên lấy của họ không!"

Hồ Li giữ đầu Tử Viết, hôn lấy hôn để.

Hồ Li giờ phút này giống như dã thú đói khát hơn nghìn năm, hung hăng mút, gặm cắn cánh môi Tử Viết, bá đạo mà mạnh mẽ công thành chiếm đất.

Tử viết cảm thấy thay đổi của Hồ Li lập tức đẩy hắn ra, phẫn nộ quát: "Là ngươi!"

Hồ Li hơi sửng sốt, lập tức ra vẻ đáng thương lầm bầm nói: "Tử Viết, nàng làm sao vậy?"

Tử viết cười lạnh một tiếng, nhìn thẳng Hồ Li, không... phải là nhìn thẳng Ân Tà Ma Quân, châm biếm nói: "Không ngờ, Ân Tà Ma Quân đại danh đỉnh đỉnh của chúng ta cũng có một ngày để bản thân ấm ức mà sắm vai kẻ yếu đuối!"

Ân Tà Ma Quân biết không lừa được nữa bèn dứt khoát không đóng giả Hồ Li nữa. Trong mắt đầy vẻ thương tâm nói: "Tử Viết, nàng đừng giận ta nữa được không?"

Tử Viết quay mặt đi hướng khác không nhìn hắn.

Ân Tà Ma Quân khàn giọng quát: "Tử Viết, nàng đừng như thế, hãy nghe ta nói! Lúc đầu sau khi nàng rời xa ta, ta không lấy con yêu hồ đó. Nàng biết không, ta sớm đã thành ma, nào có hiểu được tình yêu chốn nhân gian? Ta luôn nghĩ, nàng là của ta thì vẫn luôn là của ta! Không ngờ rằng nàng không những rời bỏ ta mà còn ở bên thằng oắt Thanh Dực ấy! Ta ghen tị đến điên cuồng chỉ muốn giết chết hắn! Tử Viết, ta biết nàng trách ta lợi dụng nàng giết thằng oắt Thanh Dực, nhưng mà nàng cũng phải cho ta một cơ hội giải thích chứ!"

Tử Viết ngẩng đầu lên sảng khoái đáp: "Được, ngươi nói đi!"

Ân Tà mà quân chớp mắt một cái, nói quanh co: "Cái đó... để ta nghĩ một chút."

Tử Viết phì cười. Cái tên Ân Tà Ma Quân này, từ lúc nào mà trở thành...cầu tình đầy ý vị nhân tình như vậy? Bốn ngàn năm rồi, hắn đúng là đã thay đổi rất nhiều. Dù hắn vẫn bá đạo, ngông cuồng nhưng cũng học được cách giở trò vô lại.

Ân Tà Ma Quân kích động ôm Tử Viết: "Tử Viết nàng không giận ta nữa sao?"

Tử Viết liếc Ân Tà Ma Quân một cái khinh bỉ nói: "Vì sao không giận nữa?"

Ân Tà Ma Quân nhíu mày nghĩ ngợi, đột nhiên nhe răng cười một cái, dịu dàng nói: "Tử Viết, ta tặng nàng lễ vật tương đương được không?"

Tử Viết giả bộ không có hứng thú, chân đá đá mấy viên sỏi.

Ân Tà Ma Quân vung tay áo một cái, một cơn lốc xoáy màu đen cuồn cuồn nổi lên. Chớp mắt, một con hổ Ban Lan vô cùng xinh đẹp hiện ra trước mặt Tử Viết!

Tử Viết vui quá mà khóc, bổ nhào vào người con hổ Ban Lan, liên tục gọi tên nó "Tiểu Ban Điểm!"

Tử Viết vẫn không muốn tin rằng Tiểu Ban Điểm đã chết nên từ trước tới nay cô không hề hỏi Bách Lí Phượng và Ân Tà ma quân, rốt cục Tiểu Ban Điểm được chôn ở chỗ nào? Hôm nay Tiểu Ban Điểm còn sống sờ sờ trong lòng cô, sao cô không kích động cho được?

Tiểu Ban Điểm lại nhìn Tử Viết, vui sướng tới mức không cách nào diễn tả nổi.

Ân Tà Ma Quân không vui lắm, ôm Tử Viết vào lòng nói với Tiểu Ban Điểm một tiếng lạnh lùng: "Về đi".

Tiểu Ban Điểm vẫn không nỡ rời mắt khỏi Tử Viết, sau đó biến mất ngay trước mắt Tử Viết.

Tử Viết hỏi: "Tiểu Ban Điểm? Ngươi bảo nó đi đâu rồi?"

Ân Tà Ma Quân thô lỗ lau đi nước mắt của Tử Viết, không vui nói: "Nàng quan tâm nó làm gì? Nó chỉ là con súc sinh được ta thu nhận và ma giới, đang dốc lòng tu luyện, có thể qua vài trăm nữa cũng sẽ có một chút tu vi."

Tử Viết hít hít cái mũi hỏi: "Sao ngươi lại cứu Tiểu Ban Điểm?" Lấy hiểu biết của cô về Ân Tà ma quân, muốn khiến hắn làm một chuyện tốt còn khó hơn lên trời!

Ân Tà Ma Quân nhìn thẳng vào mắt Tử Viết, chân thành nói: "Tử Viết, ta nghĩ rằng nàng hẳn là biết lý do vì sao ta cứu Tiểu Ban Điểm."

Tử Viết đỏ mặt, nhíu mi nói: "Từ lúc nào ngươi học được kiểu kích động vì tình như vậy?"

Ân Tà Ma Quân cong môi cười một cái, khuôn mặt lạnh lùng lập tức trở nên tà mị. Hắn cúi thấp đầu, dùng khoé môi chà xát vành tai cô, mê hoặc nói: "Tử Viết, đừng giận ta nữa được không?"

Tử Viết giật mình một cái, lườm Ân Tà Ma Quânmột cái nói: "Thôi bỏ đi, chuyện đã qua ta không tính toán với ngươi nữa. Trải qua nhiều kiếp luân hồi như vậy, ta cũng không nhớ rõ nữa rồi. Nếu lúc đầu ta và Thanh Dực Đại Đế tình cảm bền vững cũng sẽ không dễ dàng bị ngươi li gián như vây." Thấy Ân Tà Ma Quân cúi đầu sắp thơm mình, cô vội nói: "Nhưng mà tội của ngươi cũng không thể tha! Nếu ngươi muốn ta tha thứ cho ngươi, ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện."

Ân Tà Ma Quânsảng khoái đáp: "Nàng nói đi!"

Tử Viết cười giảo hoạt nói: "Ngươi cho Hồ Li ra đây!"

Ân Tà Ma Quân nhíu mi nói: "Nàng để hắn ra thì ta đi đâu? Mấy ngày trước ta vẫn luôn để hắn chi phối cơ thể này, kết quả nằng xem, hắn biến ta thành cái dạng gì rồi?"

Tử Viết nhìn Ân Tà Ma Quân mặc bộ quần áo vàng mang đai bạc, vẽ mắt phượng, tô móng tay đỏ chót, không nhịn đường cười phá lên. Trong lòng nàng biết Hồ Li là đang trả thù Ân Tà Ma Quân.

Ân Tà Ma Quân cắn răng nói: "Nếu không phải hiện giờ ta và gã dùng chung cơ thể, ta rất muốn tự tay xé xác gã!"

Tử Viết cười xong, nhún nhún vai, nhướn mày nói: "Nói như thế thì ngươi định không để Hồ Li chi phối cơ thể ngươi nữa sao?"

Ân Tà Ma Quânthoáng rơi vào trầm tư rồi trả lời: "Tử Viết, ta muốn nàng tha thứ cho ta nên ta nhất định sẽ đồng ý yêu cầu của nàng. Nhưng mà nàng cũng phải để ta nghĩ đã. Thế này đi, mỗi tháng ta chiếm hai mươi lăm ngày, cho Hồ Li năm ngày."

Tử Viết quay đầu nói: "Không được!"

Ân Tà Ma Quânvội nói: "Ta hai mươi ngày, gã mười ngày?"

Tử Viết hừ lạnh một tiếng:"Không được!"

Ân Tà Ma Quân phận nộ quát: "Nàng rốt cục là muốn như thế nào?! Chẳng lẽ muốn ta chỉ có mười ngày, cho hắn hai mươi ngày?! Ta nói cho nàng biết, điều này tuyệt đối không thể được!"

Tử Viết giơ năm ngón tay ra ra: "Một nửa."

Ân Tà Ma Quânnắm bàn tay bé nhỏ của Tử Viết, kéo cô vào lòng mình, nghiến răng nói: "Một nửa thì một nửa!" Cúi đầu định hôn xuống cánh môi Tử Viết.

Tử Viết vội tránh hắn, trợn mắt nói: "Này, ngươi làm cái gì thế?!"

Ân Tà Ma Quânnói một cách đương nhiên nói: "Hôn nàng."

Tử Viết mắng: "Đồ thần kinh! Ta cho ngươi hôn chắc?!" Quay người định đi.

Ân Tà Ma Quân nhào vào Tử Viết ngã xuống đất, sau đó làm vẻ mặt tử tế chính nghĩa, nói những lời không biết xấu hổ nhất "Nàng là do ta nuôi lớn, đương nhiên phải cho ta hôn!"

Tử Viết tức đến run người, biến thành bạch hổ, há cái mồm to như bồn máu, ngoạm một ngoạm vào bả vai Ân Tà Ma Quân.

Ân Tà Ma Quâncũng biến thành Độc Giác Thú trong chớp mắt, cắn một phát vào cổ Tử Viết. Hắn thở gấp đầy phấn khích, muốn dùng cách dã thú tiến vào thân thể Tử Viết!

Tử Viết biết, dã thú dùng phương thức trực tiếp để biểu đạt tình cảm, giao hợp kịch liệt. Rất rõ ràng Ân Tà Ma Quân phát dục, muốn chiếm lấy cô! Nhưng nàng nhiều kiếp làm người, thực tình có chút không chấp nhận được loại giao hợp bất kể thời gian, địa điểm, trường hợp này!

Nhìn xem nhìn xem, cổng "Minh thành" quỷ đi ra đi vào, hắn lại có thể làm như không thấy đúng là chết cũng không biết xấu hổ!

Tử Viết thở gấp, hăng hái phản kháng, gầm gừ một tiếng, đánh qua đánh lại với Ân Tà Ma Quân!

Một con bạch hổ, một con Độc Giác Thú cứ thế cắn nhau lăn đến cổng "Minh Thành", ngã vào trong vườn hoa bỉ ngạn đã héo rũ.

Tử Viết nhớ, ở đây đã từng là một biển hoa đỏ thẫm, mỗi bông hoa bỉ ngạn đung đưa, đẹp tới mê hồn. Giờ đây bỉ ngạn hoa đã héo, chẳng còn thấy màu sắc trước kia nữa.

Tim Tử Viết đau thắt lại.

Ân Tà Ma Quân thấy Tử Viết thất thần, liền đè cô dưới thân lần nữa.

Tử Viết quay đầu lại, quát ầm ĩ: "Cầm thú!"

Ân Tà Ma Quân dò hỏi vô cùng tự nhiên: "Thì sao?"

Tử Viết ngửa mặt lên trời thở dài, cô sao lại có thể xem Ân Tà Ma Quân như người được chứ? Hắn vốn là một con thú một sừng thôi! Vì thế Tử Viết lập tức thau đổi cách mắng; "Đồ cặn bã!"

Quả nhiên Ân Tà Ma Quân tức giận, hung tợn nói: "Ta không phải đồ cặn bã! Không đạo đức giả như loài người!" Nói xong, muốn công thành đoạt đất.

Đúng lúc này, Bách Lí Phượng hùng hổ chạy đến, một cước đã vào mông Ân Tà ma quân, làm hắn ngã lăn ra đất, sau đó nhào lên vật lộn một trận!

Tử viết khẽ thở dài, mắng một tiếng "Oan gia", quay đầu lại nhìn biển hoa bỉ hạn héo rũ, trái tim chùng xuống.

Không biết, hắn... thế nào rồi?

Tử Viết vừa muốn đi gặp Vệ Đông Li lại vừa sợ gặp hắn.

Loại tâm trạng này hết sức mâu thuẫn, mâu thuẫn đến mức cô phải cố ý né tránh.

Hôm nay nhìn biển hoa bỉ ngạn này, cô đau tới mức dường như không còn là mình! Không thể nào chạy trốn nữa, không thể nào lảng tránh nữa!

Đã từng, cô đã từng hận hắn, hận hắn lừa gạt tình cảm của cô! Đã từng hận bản thân, hận bản thân vì sao lại yêu hắn?! Bây giờ, khi đã trải qua nhiều biến cố, khi cô đã trải qua nhiều lần sinh tử, khi cô đã tin vào thề nguyền sinh tử, khi cô trở lại làm hổ, khi cô nhìn đám hoa bỉ ngạn héo rũ này, khi cô không cách nào khống chế được nhớ nhung và đau đớn, cô cuối cùng cũng hiểu, rễ tình của hoa bỉ ngạn sớm đã chôn sâu trong tim cô, thấm vào máu cô, nắm lấy tim cô, nhổ không được quên chẳng xong, chỉ có thể dây dưa đến già, đến chết mới hết!

Vệ Đông Li sống trong tim cô, chẳng phải cô cũng lớn trong xương cốt hắn sao?

Dưới địa phủ, cô gặp Tiêu Doãn chưa đi đầu thai. Tiêu Doãn vì bị Vệ Đông Li làm cho ngũ mão phanh thây mà thành lệ quỷ hung ác. Hắn không chịu đi đầu thai, không muốn đi tìm Vệ Đông Li báo thù rửa hận.

Cô có thể có thể đưa Tiêu Doãn vào "Châu Thai Trì" cưỡng ép hắn đi đầu thai. Nhưng cô lại chọn cách đóng hắn dưới mặt ghế làm chỗ để chân. Chỉ vì sợ hắn oán niệm quá sâu, dù kiếp sau đã quên đi mối thù hận với Vệ Đông Li nhưng sẽ không tránh khỏi địch ý với Vệ Đông Li theo bản năng.

Cái này giống như có vài người, rõ ràng chưa từng gặp, nhưng một khi gặp lại hận không thể một đao giết chết đối phương mới được!

Cô che chở Vệ Đông Li. Dù khi không biết chân tướng vẫn che chở hắn.

Nên lúc Tiêu Doãn chửi ầm lên với cô, lúc cô biết sự thật, lúc cô hiểu được ý đồ của Vệ Đông Li, lúc cô biết hắn yêu cô, thương cô, nuông chiều cô thế nào, ngược lại nếu không có cảm giác hối hận này thì chỉ có cảm giác hạnh phúc tới không thể hạnh phúc hơn được.

Thì ra, lúc bạn thật lòng yêu một người, dù hắn có là quỷ vương giết người không chớp mắt, bạn cũng muốn... bảo vệ hắn. Cũng như cô và Vệ Đông Li, dù rõ ràng vì hiểu nhầm mà hận đối phương nhưng vẫn muốn bảo vệ người đó.

Tử Viết biết bản thân gánh vác quá nhiều tình cảm trên vai, nhưng, thời khắc này cô vô cùng nhớ hắn, muốn gặp hắn!

Cô đứng dậy, biến thành cô gái mặc đồ đỏ, từng bước đi tới bên cạnh Bách Lí Phượng và Ân Tà ma quân, dừng lại, cụp mắt nhìn xuống chân mình.

Bách Lí Phượng và Ân Tà Ma Quân nhận ra sự khác thường của cô, vội ngừng đánh nhau, nhìn về phía cô.

Lúc bọn hắn nhìn thấy bông hoa bỉ ngạn đã héo trên tay cô liền hiểu ý của cô.

Bách Lí Phượng cười buồn, ánh mắt trống rỗng, lẩm bẩm nói: "Vì sao ta luôn không đuổi kịp nàng? Lần này, nàng muốn đi đâu?"

Trong mắt Ân Tà Ma Quânhiện lên một tia đau xót, trầm giọng nói: "Ta đã đồng ý với nàng, để Hồ Li xuất hiện, chi phối cơ thể này với ta, nàng còn muốn thế nào nữa?"

Tử Viết ngẩng đầu, Ân Tà ma quân...à không, phải là Hồ Li, Hồ Li liền bóp cổ nàng, giận dữ hét; "Nàng dám đi tìm Vệ Đông Li, tiểu gia ta không muốn nhìn thấy nàng nữa! Nàng đã từng nói, hứa hẹn với ta một kiếp, sao quay lưng liền bội tín?! Không được đi! nghe thấy không? Không được đi!"

Khổng Tử Viết cắn môi dưới, nước mắt vòng quanh nức nở nói: "Ta nợ tình các ngươi, tất nhiên sẽ trả. Chỉ có điều, các ngươi cho phép ta kiếp này đi tìm Vệ Đông Li đi. Đợi hắn sinh lão bệnh tử ta liền trở về. Van xin.... các ngươi."

Bất kể Tử Viết luân hồi mấy kiếp, cô chưa từng cầu xin người khác.

Một tiếng "Van xin" này như một chiếc kìm bóp chặt hô hấp của mỗi người, suýt nữa làm bọn họ mất mạng.

Tử Viết chính là mạng của họ mà!

Hồ Ly thả tay đang bóp cổ Tử Viết ra, sau đó lại bóp lại, lại thả ra, lại bóp lại...cứ lặp lại như thế, chính là sự giãy dụa của Hồ Li và Ân Tà ma quân.

Bách Lí Phượng biến thành con rùa xanh, yên lặng trốn trong mai của mình, nơi mà Tử Viết không nhìn thấy, đau khổ rơi lệ. Gã không thể để nàng đi, lại không muốn ngăn cản nàng đi tìm tình yêu của nàng. Chỉ cần Tử Viết hạnh phúc, hắn có thể trả giá tất cả. Chỉ cần Tử Viết đồng ý quay về, hắn sẽ đợi nàng tới khi sông cạn đá mòn!

Tử Viết biến ra một chiếc trâm bạc, đâm vào tim mình, lấy ra hai giọt máu, nhỏ lên mai của Bách Lí Phượng và mi tâm của Ân Tà Ma Quân. Sau đó xoay người, chạy đi bằng tất cả sức lực!

Dọc đường tới đô thành Duệ Quốc, Tử Viết nghe nói Vệ Đông Li đã từ quan chẳng biết đã đi đâu.

Cô bắt đầu đi về phía đông, dọc đường nghe ngóng, dán ảnh tìm người, phát động bọn dã thú, sử dụng bọn tiểu quỷ, những cách nào có thể nghĩ ra cô đều đã dùng một lượt, nhưng vẫn không tìm thấy một chút tin tức liên quan tới Vệ Đông Li.

Đại giang nam bắc, chân trời góc bể, Tử Viết đều đã đi qua, mỗi lần mặt trời lên rồi mặt trời lặn, cô đều cảm nhận mùi vị tương tư ấy. Đến nay cô mới hiểu thế nào gọi là “Kiếp sau chớ làm kẻ si tình, nhân gian nào chịu được nỗi khổ tương tư.”

Thoáng một cái đã một năm trôi qua.

Trên đường tới đô thành Hồng Quốc, Tử Viết gặp được Bách Lí Lam vi phục xuất cung và Tiểu Bảo trong hội ngắm đèn.

Tiểu Bảo giãy ra khỏi tay Bách Lí Lam, vừa hét tên cô, vừa chạy như bay tới.

Tử Viết ôm Tiểu Bảo béo mũm lên, véo cái mặt đầy thịt của nó, cô cười nói: “Tiểu Bảo biến thành cục thịt rồi.”

Tiểu Bảo chớp chớp mắt, mặt mày hớn hở nói: “Tiểu Bảo phải ăn nhiều mới mau lớn được để ra khỏi cung tìm Tử Viết!” nói xong nó chu mỏ hôn chụt một cái lên mặt cô. Chỗ nước dãi ấy có thể nói là một cơn mưa rào.

Tử Viết vui vẻ cười cười, quay đầu nhìn Bách Lí Lam, cô nói: “Nghe nói ngươi là một hoàng đế tốt.”

Bách Lí Lam lặng lẽ nhìn Tử Viết, nhưng không đáp lời.

Tiểu Bảo thấy Tử Viết không chú ý nó nữa, lập tức vặn vẹo mình, bá cổ cô rồi làm nũng: “Tử Viết, Tử Viết đẹp quá. Mau hôn Tiểu Bảo đi, Tiểu Bảo nhớ Tử Viết lắm!”

Tử Viết nhéo mũi nói: “Thằng nhóc nhà ngươi, còn nhỏ thế này đã biết lừa phụ nữ. Sau này lớn lên không biết còn thế nào đây?!”

Tiểu Bảo dẩu mỏ, nắm tay lại thề thốt: “Tiểu Bảo chỉ làm Tử Viết vui thôi.” Nó nghĩ rồi lại bổ sung thêm một câu, “Cũng làm phụ hoàng vui nữa!”

Tử Viết hôn mặt Tiểu Bảo một cái, cười mắng: “Đồ nhân tinh!”

Tiểu Bảo cọ cọ má cô, thì thào nói: “Tử Viết, Tiểu Bảo và phụ hoàng đều rất nhớ Tử Viết, sao Tử Viết không tới chơi cùng chúng ta thế? Tử Viết, Tử Viết không biết lục thúc và quốc sư, còn có đại cẩu cẩu, bọn họ đều lên trời chơi rồi. Phụ hoàng và Tiểu Bảo lúc nào cũng tìm Tử Viết để cùng chơi với Tử Viết đấy.”

Tử Viết nghe Tiểu Bảo nói câu này, tự dưng thấy không dễ chịu, cô quay đầu nhìn Bách Lí Lam, “Kiếm một chỗ chúng ta nói chuyện đi. Ta biết chắc chắc ngươi có một bụng nghi ngờ muốn hỏi ta nhiều điều.”

Bách Lí Lam gật đầu, đi cùng Tử Viết tới một tửu lâu.

Ngồi xuống xong, Bách Lí Lam liền hỏi: “Còn nhớ nơi này không?”

Tử Viết nhìn quanh một lượt, gật đầu rồi cười nói: “Sao lại không nhớ chứ? Lần đầu tiên ngươi mời ta ăn cơm không phải ở chính tửu lâu này sao?”

Bách Lí Phượng nhấc vò rượu lên, hắn dịu dàng cười nói: “Ừ, ta còn nhớ cả một bàn thức ăn đều bị nàng ăn sạch sẽ. Giờ này còn ăn khỏe như thế không?”

Tử Viết gật đầu, “Đương nhiên. Trước giờ vẫn thế mà.”

Bách Lí Lam vừa rót rượu, vừa nhẹ nhàng nói: “Tử Viết, trong hoàng cung có rất nhiều cao lương mỹ vị, nhưng ta lại thấy ăn như nhai sáp, khó có thể nuốt, lúc nào cũng thấy không ngon bằng đồ ăn ở tửu lâu này.” Y đẩy chén rượu tới trước mặt Tử Viết, “Ta từng nói không dò la nàng, cũng không hoài nghi nàng gì nữa.” y nhìn thẳng vào mắt Tử Viết, nhẹ giọng hỏi, “Nàng…có muốn vào cung cùng ta để nếm thử tay nghề đầu bếp hoàng cung không?”

Tiểu Bảo lập tức lắc cánh tay Tử Viết, hăng hái nói: “Đi mà đi mà, đầu bếp hoàng cung làm món “bánh tương tư” ngon lắm đấy!”

Tử Viết nhéo mặt nó, cô nói: “Ta sẽ kể cho các ngươi nghe một câu chuyện trước nhé…”

Đây là một câu chuyện rất dài, nhưng rồi cũng có lúc kể hết. Lúc đường phố đã giăng đầy đèn lòng sáng trưng, Tiểu Bảo thì đang nằm bò ngủ say trên bàn thì Tử Viết phất tay áo đứng dậy, cô mỉm cười nói: “Bách Lí Lam, chúng ta non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này còn có ngày gặp lại.”

Bách Lí Lam phức tạp hỏi cô: “Tử Viết, thiên hạ bao la, nàng muốn tìm Vệ Đông Li ở đâu? Chi bằng nàng cứ về cung cùng ta trước, sau đó từ từ bàn bạc cũng được?”

Tử Viết lắc đầu cười nói: “Bách Lí Lam, ngươi không biết đâu, đây là do ta đã nợ hắn, cũng là…ta đã nợ bọn họ.”

Cô hất cằm, ưỡn ngực, “Ngươi cứ yên tâm, chắc chắn ta sẽ tìm được Vệ Đông Li!”

Bách Lí Lam biết ý cô đã quyết, nhưng y vẫn muốn giữ cô lại, thế là mượn một cái cớ rất gượng gạo, y nói: “Nếu Tiểu Bảo tỉnh lại, khóc lóc đòi tìm nàng thì phải làm sao?”

Tử Viết nhướn mày nói: “Vậy thì ngươi hãy bảo nó, sau này ta sẽ tới thăm nó.” Nói dứt cô vẫy vẫy tay, quay người đi.

Bách Lí Lam bắt lấy cánh tay cô, nôn nóng hỏi: “Nếu ta nhớ nàng thì phải làm sao đây?”

Tử Viết cười cười: “Thế thì thi thoảng cứ nhớ đi. Chúng ta không phải quân tử chi giao, chẳng cần phải nhạt nhẽo như nước. Chúng ta là bạn rượu thịt, sau này còn gặp lại mà.”

Bách Lí Lam dần buông lỏng ta, Tử Viết đi ra cửa. Lúc sắp ra khỏi cửa, cô dừng chân quay đầu lại, hét lên với Bách Lí Lam đang thất thần: “Bách Lí Lam, ngươi phải làm một hoàng đế tốt đấy! Nếu có đứa nào không phục thì bà sẽ cắn chết nó cho ngươi!”

Bách Lí Lam sững sờ, rồi khẽ cười ra tiếng.

Tử Viết xoay người đi, không ngoảnh đầu lại nữa.

Bách Lí Lam ngóng theo bóng cô, trong mắt y dần dâng lên nỗi chua xót. Nếu…nếu như lúc khoảnh khắc y động lòng liền ôm chặt cô vào lòng, thì kết cục ngày hôm nay liệu có khác không?

Ôi….tình thâm nhưng duyên lại mỏng.

Tử Viết lòng vòng cả Cừ Quốc cũng không tìm thấy Vệ Đông Li.

Cô rầu rĩ ngửa mặt nhìn trăng trên trời, chợt nhớ tới Thượng tiên. Thế là cô há mồm gọi Thượng tiên tới, hỏi ông ta xem có biết Vệ Đông Li đã đi đâu hay không.

Thượng tiên ấp úng mãi, cuối cùng chỉ rặn ra hai câu, “Bản tiên…bản tiên tưởng ngươi không đi tìm hắn nữa, nên…nên đã lấy đi tất cả kí ức liên quan tới ngươi trong đầu hắn. Bản tiên cũng muốn tốt cho hắn thôi, thật đấy, muốn…tốt cho hắn…” Rõ ràng Thượng tiên không đủ khí hít thở, ông ta nói càng lúc càng nhỏ.

Tử Viết nghe xong cũng chỉ “ờ” một tiếng nhẹ bẫng, rồi đi tiếp.

Thượng tiên nhìn theo mái tóc rối tung, sống lưng cứng đờ của cô, ông ta hối hận suýt nữa thì đập đầu vào tường!

Tử Viết cứ đi, đi tìm mãi.

Vệ Đông Li không nhớ cô, không sao. Điều quan trọng là cô phải tìm được hắn!

Thời gian thấm thoắt như bay, chớp mắt cái lại đến “lễ uyên ương” mùng chín tháng sáu.

Tử Viết về Duệ Quốc, chậm rãi bước trên con phố đầy ắp tiếng cười nói vui vẻ, cô nhìn những cặp tình nhân bên nhau mà không kìm được cay cay khóe mắt. Khóe mắt cô dần ướt, cô vội ngửa đầu nhìn trăng để giấu đi những giọt nước mắt của mình. Cô không thể khóc, khóc cũng có nghĩa là nhận thua, khóc là từ bỏ hi vọng!

Thế nhưng ngửa đầu nhìn trăng cũng không ngăn nổi nước mắt, mà còn khiến tầm nhìn của cô càng mơ hồ, nước mắt cô nhạt nhòa chảy ra khỏi hốc mắt.

Chỉ vì trên bầu trời đêm ấy, có một ngọn đèn trời lúc sáng lúc tối đang chầm chậm bay lên cung trăng.

Tử Viết quên cả suy nghĩ, quên cả hít thở, cô chỉ biết phải liều mạng chạy về nơi ngọn đèn trời ấy đang từ đó bay lên! Vì nơi đó có Vệ Đông Li của cô!

Tử Viết cứ thầm lẩm nhẩm tên của Vệ Đông Li, cô chạy như điên về phía bờ đối diện! Tóc tai rối tung, váy bị rách, mắt cá chân bị thương, nhưng chẳng có gì có thể ngăn được cô đến với Vệ Đông Li!

Cô thở hồng hộc chạy tới nơi năm ngoái đã từng thả đèn trời, cô liền nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai có mái tóc màu đỏ đang cầm bút viết ba chữ “Khổng Tử Viết” lên một chiếc đèn khác, lúc ấy cô đã nhỏ những giọt nước mắt hạnh phúc. Khi đèn từ từ bay lên cao, Vệ Đông Li nghiêng đầu, chìa tay rồi mỉm cười với cô, hắn nói: “Đã về rồi ư?”

Khổng Tử Viết khe khẽ “ừ” một tiếng rồi chạy tới bên Vệ Đông Li, mười ngón đan xen với hắn, cùng hắn ngắm đèn trời đang bay lên cung trăng.

Nếu tình này sâu đậm thì chẳng thể lãng quên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.