CHƯƠNG 15
Triệu Vị Cánh bất động thanh sắc nghe xong lời Lâm Chi Diêu nói, những câu Lâm Chi Diêu nói đều là thật. Hắn là thiếp thân thị vệ của Tiêu Cảnh, từ nhỏ đi theo Tiêu Cảnh, hai mươi năm trước được Tiêu Cảnh lựa chọn đi thực hiện kế hoạch thống nhất giang hồ của hắn, mọi việc đều thực thuận lợi, chỉ có duy việc diệt trừ ma giáo là nằm ngoài kế hoạch. Tiêu Cảnh vốn định biến ma giáo trở thành lực lượng của mình, nhưng cao thấp ma giáo, từ giáo chủ đến tả hữu hộ pháp và các đàn chủ cư nhiên liều mạng chống cự, cuối cùng đành phải tiêu diệt hết.
Theo như Triệu Vị Cánh, trong mắt Tiêu Cảnh chỉ có hai loại người: người của mình và địch nhân. Bất quá vẫn có một ngoại lệ chính là Lâm Chi Diêu. Lúc đó ma giáo bị bọn họ tiêu diệt tận gốc, hắn cũng được đề cử làm võ lâm minh chủ, tình báo nói tại Nguyệt Hồ Lương Châu có một tân môn phái mời thành lập, lúc đó Tiêu Cảnh đang ở Lương Châu liền thuận tiện đi quan sát một phen, sau đó Triệu Vị Cánh xin chỉ thị hắn nên xử trí Trường Nhạc Cung kia như thế nào, Tiêu Cảnh do dự một lúc rồi nói “Mặc kệ đi!” Triệu Vị Cánh thập phần tò mò, đến tột cùng là ai mà có thể làm Vương gia trở nên khác thường như vậy? Lén chạy tới Lương Châu liếc mắt một cái liền hiểu được tại sao Vương gia không hạ thủ ― không phải không muốn hạ thủ, mà là không hạ thủ được! Một người xinh đẹp tuyệt diệu khiến người khác không thể kháng cự lại, ngay cả hắn cũng vậy, biết rõ là nam nhân vẫn không đè nén được động tâm. Trường Nhạc Cung cứ như vậy trở thành một cái “phương ngoại thế lực” từ từ mở rộng.
Thời điểm Hạ Vũ tìm đến hắn, hắn bỗng nhiên cảm thấy được cơ hội đã đến. Tiền tài, nữ nhân, sức mạnh, đều là những thứ hấp dẫn nam nhân, nhưng mà khiến người ta không thể kháng cự nhất chính là quyền lực! Đảm nhiệm chuởng môn Linh Sơn phái hai mươi năm, võ lâm minh chủ mười năm, những thứ này tuy là do Bắc Lương Vương ban cho nhưng chung quy cũng là do hắn từng chút từng chút một tự tay tạo dựng! Cảm giác đứng trên đỉnh cao thật tuyệt vời, tuyệt vời đến nổi làm cho hắn có đôi khi quên đi chính mình chỉ là một con rối. Cuộc sống của con rối chính là đến một ngày nào đó nếu chủ nhân cảm thấy chán ghét thì tùy thời đều có thể đem nó đánh vỡ sau đó vứt vào đống bùn lấy! Hắn không cam tâm! Hắn cũng là nam nhân, hắn cũng có tôn nghiêm! Hắn không muốn làm cẩu của Tiêu Cảnh! Cho nên đây là một cơ hội, một cơ hội giúp hắn tự lập môn hộ.
Điều kiện của Hạ Vũ rất đơn giản “Giao Lâm Chi Diêu cho ta, Trường Nhạc Cung chính là của ngươi!” Điều kiện này không khó khăn, hơn nữa hấp dẫn rất lớn. Tuy rằng hắn là võ lâm minh chủ nhưng trong các môn phái đều có “nội ứng” do Tiêu Cảnh an bài, một nửa nhân mã của Linh Sơn phái cũng là do Tiêu Cảnh điều động từ quân đội, hắn cần một căn cứ địa, một nơi mà thế lực của Tiêu Cảnh chưa nhúng tay vào! Hiện tại nơi lý tưởng đó đang ở ngay trước mắt, cho nên hắn hơi suy nghĩ một chút rồi đáp ứng. Kế hoạch rất nhanh được vạch ra, hắn phái người vây đánh Trường Nhạc Cung, khiến cho Lâm Chi Diêu suy kiệt đến không còn sức mà bỏ trốn sau đó bắt giữ y, Hạ Vũ sẽ không ra tay, kế tiếp tiến vào tiếp giữ Trường Nhạc Cung, tiếp nhận nơi này! Nếu như không thành bất quá là chết, nhưng nếu thành công thì sao? Cả võ lâm! Cả giang hồ, đều là của hắn! Cho dù là triều đình cũng có thể có địa vị ngang nhau!
Triệu Vị Cánh ở dưới ánh trắng cười đến đáng sợ, ngẩng lên nhìn Lâm Chi Diêu. Một lão nam nhân hơn ba mươi tuổi như vậy, thế nhưng làm cho Hạ Vũ cùng Tiêu Cảnh đều lâm vào điên cuồng! Không biết thân thể này có cái gì đặc biệt! Hắn đáp ứng đem Lâm Chi Diêu giao cho Hạ Vũ, nhưng hắn không nói hắn sẽ không đụng vào y! Tư vị nam nhân không phải hắn chưa hưởng qua, những tiểu nam hài được dâng lên mỗi người đều xinh đẹp nhu thuận, ở dưới thân hắn cũng kiều diễm muôn màu, nhưng không có ai giống nam nhân trước mắt này! Nam nhân này là một con báo săn ngủ đông, thực có thể khơi dậy khát vọng chinh phục của người khác! A, ban ngày tiểu tử kia nói y là “biến thái bất nam bất nữ”, đúng là không biết thưởng thức! Nam nhân như vậy không chỉ là báu vật, mà còn là con mồi! Con mồi chính là cần điều giáo, điều giáo xong mới có thể lộ ra ánh sáng mỹ lệ rạng rỡ! Mà hắn chính là thợ săn bắt giữ y, thợ săn hưởng dụng con mồi, thiên kinh địa nghĩa!
“Ngươi?!”
Lâm Chi Diêu nổi lên cảnh giác, vẫn là muộn một bước, huyệt đạo lại bị Triệu Vị Cánh phong bế lại, yếu ớt ngã xuống giường, một đôi mắt sáng trong suốt, hung ác nhìn thẳng Triệu Vị Cánh, biểu tình như vậy quả nhiên càng làm cho Triệu Vị Cánh hưng phấn hơn!
Lâm Chi Diêu cảm thấy thực ghê tởm, rất nhiều năm rồi không có bị người khinh bạc, những người dám khinh bạc y đều bị y nhất nhất tiêu diệt. Gần đây làm sao vậy? Đầu tiên là Tiêu Cảnh, sau đó là hỗn tiểu tử kia, hiện tại lại là Triệu Vị Cánh! Triệu Vị Cánh đưa tay kéo ra cái chăn trên người y, y chỉ mặc nhất kiện trung y mỏng manh, bên trong thì trống trơn, vén lên vạt áo của y, sau đó cầm lấy bàn chân của y, ngón tay chậm rãi di chuyển lên trên, mắt cá chân, cẳng chân, đầu gối, đùi, tốc độ ngày càng chậm, tại đùi non lưu luyến hồi lâu, sau đó nhéo y một cái thật mạnh, đau đến y cơ hồ kêu thành tiếng! Ghê tởm! Ghê tởm! Ghê tởm! Giống như có một con sâu lông ở trên đùi y lúc nhúc! Mất đi khả năng cử động!
“Triệu minh chủ!” Có người đến!
Lâm Chi Diêu thở phào nhẹ nhõm, có người đến, mặc kệ là ai, tạm thời cứu hắn ra từ tay của tên Triệu Vị Cánh hèn hạ này, tuy rằng người đến này có thể là phiền toái lớn hơn.
“Hạ tổng đàn chủ!” Triệu Vị Cánh ung dung rút tay từ giữa hai chân của Lâm Chi Diêu về, quay đầu lại đối diện người kia.
“Triệu minh chủ không có quên ước định giữa chúng ta chứ!” Thanh âm của Hạ Vũ rất bình thản, tựa hồ vừa rồi không hề nhìn thấy gì hết.
“Đương nhiên! Triệu mỗ hành tẩu giang hồ, luôn luôn thủ tín.”
“Vậy thì tốt rồi. Triệu minh chủ đã tiến vào chiếm giữ Trường Nhạc Cung, người cũng nên giao cho ta.”
“Hạ đàn chủ đã nói như vậy, Triệu mỗ xin cáo từ!”
“Không tiễn!”
“Cung chủ bị kinh hãi!” Triệu Vị Cánh đi xa rồi Hạ Vũ âm trầm tiến lên, nâng Lâm Chi Diêu dậy ngồi tựa vào đầu giường, cũng không giải huyệt cho y “Cung chủ không cần tốn công, ngươi không nên giải khai huyệt đạo, nội thương không dễ dàng gì khống chế được, cường ngạnh giải khai huyệt đạo sẽ làm ngươi càng khó chịu.”
“Ngươi muốn làm gì?” Lâm Chi Diêu tâm sinh hàn ý. Một người ở bên cạnh mình làm một thuộc hạ trung thành tận tâm mười mấy năm, mình lại một chút cũng không phát hiện tâm tư của hắn, người như vậy còn đáng sợ hơn cả Triệu Vị Cánh!
“Ta muốn làm gì cung chủ hẳn là hiểu rất rõ. Triệu Vị Cánh ban nãy sờ soạng ngươi sao? Sờ soạng chỗ nào? Ngươi này tiện nhân, chỉ cần là nam nhân thì có thể sao? Ta ở bên cạnh ngươi mười mấy năm, ngươi dù có muốn làm cũng nên tìm người khác, lại để cho một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa thượng, sớm biết vậy ta sẽ không đợi, bằng không bây giờ cũng không cần dùng cách phiền toái như vậy! Ngươi vừa rồi bị sờ soạng thật thích đi? Không thể được, ngươi là của ta, mỗi một tấc da trên người ngươi cũng là của ta, đến, để thuộc hạ đến giúp cung chủ tiêu độc!” Nói xong liền cúi người xuống.