CHƯƠNG 2
Trường Nhạc Cung đích thực là võ lâm danh môn, thanh danh tốt cũng là nổi danh, thanh danh xấu cũng là nổi danh, Thiển Uyên không nghĩ đến Trường Nhạc Cung chính là ác danh thiên hạ đệ nhất tà phái. “Thiệp Giang công tử” là cách gọi của người tà phái, chính phái xưng hô Lâm Chi Diêu “Thiệp Giang ma”! Thiển Uyên không thể tưởng tượng được Lâm Chi Diêu căn bản không hề bệnh, những lời này đều là Hạ Vũ lừa gạt hắn. Thiển Uyên càng nghĩ không đến Lâm Chi Diêu không phải lão nhân, mà trên thực tế là hai mươi bảy tuổi nhưng lại nhìn như mỹ nhân mười bảy tuổi!
Nhìn thấy Lâm Chi Diêu mềm nhuyễn giống như không có xương sống nằm tựa vào trên tháp không chút để ý ăn nho do thị nữ uy, Thiển Uyên phẫn nộ. Đến thế giới này mười hai năm, hắn từ trước đến nay chưa từng sinh khí! Hắn vứt bỏ cuộc sống an bình tốt đẹp, đi theo Hạ Vũ bôn ba mệt nhọc suốt hai tháng, bị Hạ Vũ lừa nói “Chỉ sợ cung chủ bệnh tình nguy kịch, khổ nhọc thiếu cung chủ gấp rút lên đường.”, bị xe ngựa xóc nảy đến mông đều sưng lên, kết quả cái tên “thời gian không nhiều, ngày đêm tưởng niệm nhi tử” lại là cái dạng này đây!
Thiển Uyên nắm chặt nắm tay, quay đầu đối Hạ Vũ nói “Mang ta đến phòng của ta đi, ta mệt mỏi.” Hạ Vũ vẻ mặt thản nhiên, mang theo hắn đi.
Từ đầu tới cuối Lâm Chi Diêu cũng chưa đối hắn nói qua một câu, thậm chí cũng không liếc mắt hắn một cái.
Thiển Uyên được an bài ở một độc viện tĩnh mịch xa nhất phía nam, ném xuống hành lý đối Hạ Vũ nói “Cung chủ của các ngươi đã không có việc gì, ta ngày mai liền trở về. Nếu các ngươi gạt ta đến là muốn ta kế thừa gia nghiệp của y, liền không cần suy nghĩ nữa, ta sẽ không nhận đâu. Chuyện lần này ngươi gạt ta, ta sẽ không tính toán nữa, nhưng ta không muốn có lần thứ hai.”
Hạ Vũ ôm quyền vái chào “Thuộc hạ cũng là sợ thiếu cung chủ không chịu trở về, mới tự nghĩ ra hạ sách này, mạo phạm thiếu cung chủ, thỉnh thiếu cung chủ trách phạt! Còn chuyện quay trở về, thiếu cung chủ vẫn là tự mình hướng cung chủ nói đi, thuộc hạ cáo lui!” Trên mặt thế nhưng một chút biểu tình áy náy cũng không có. Thiển Uyên cười lạnh, thật đúng là một nhân vật! Không nói gì thêm, khoát tay cho hắn đi.
Thiển Uyên nửa đêm bị đánh thức, ngoài phòng truyền đến *** thanh lãng ngữ, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, cẩn thận lắng nghe, quả thật là ở ngoài phòng, mang hài đi ra ngoài nhìn, trong đình một đôi nam nữ đang làm việc tằng tịu kia, nhất thời nóng mặt, đang muốn xoay người, nàng kia phát hiện hắn, một bên thở hổn hển một bên mị thanh nói “Tiểu đệ đệ, a, muốn hay không, a a ân, muốn hay không, đến cùng nhau ngoạn?” Thiển Uyên cất bước trốn đi, thầm nghĩ không may rồi, cư nhiên gặp người khác “làm việc”, đành phải đi nơi khác thăm thú. Rời khỏi viện, bên tai lại vẫn vang lên thanh âm khiến người ngượng ngùng kia, cảm thấy kỳ quái, ngẩng đầu nhìn, hiện ra trước mắt da thịt bạch bạch hoa hoa! Cũng không biết lúc nào thì đi đến gian phòng này, diện tích rất rộng, giường lớn để trong phòng, trai gái lẫn lộn, tái hiện hoạt xuân cung! Thiển Uyên cho dù kiếp trước không phải không có kinh nghiệm về phương diện này, cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi, xoay bước rời đi.
“Đứng lại!” Một thanh âm bỗng nhiên vang lên “Thấy lão tử ngươi cũng không chào hỏi sao?”
Thiển Uyên ngây người, một nam nhân y sam không chỉnh tề ở góc phòng xa nhất, mặt đầy sắc xuân, trong lòng đang ôm một thân hình mềm mại, không phải Lâm Chi Diêu còn ai nữa! Thiển Uyên đại quẫn, nhìn thấy lão tử ở loại tình huống này phải chào hỏi như thế nào? Đồ vô sỉ này!
“Cung chủ chậm rãi ngoạn! Không quấy nhiễu!” Thiển Uyên nghiến răng nghiến lợi.
“Chậm đã! Con của ta, vi phụ biết ngươi ở nơi núi non hoang vu cùng hòa thượng lớn lên, hôm nay giúp ngươi mở rộng tầm mắt!” Nói xong đem người trong lòng mạnh mẽ khêu chọc, người nọ một tiếng yêu kiều, Thiển Uyên kinh hãi: a a a, kia rõ ràng là một nam nhân! Hảo ngươi cái tên biến thái phơi bày điên cuồng, vẫn là đồng tính luyến ái!!! (tuy rằng kiếp trước ta cũng là đồng tính luyến ái) không thể nhìn thêm nữa, giận dữ xoay người rời đi. Nhanh chóng trở về viện của mình, đôi nam nữ vừa rồi còn đang dã hợp, Thiển Uyên quát “Cút!” Hai người kia thần tình chẳng hiểu ra sao, Thiển Uyên tiến vào phòng hung hăng đóng cửa lại.
Thiển Uyên ngàn vạn lần cũng không muốn nhìn thấy Lâm Chi Diêu, nhưng là phải đi tìm Lâm Chi Diêu, thân thể của hắn chỉ mới mười hai tuổi như thế nào cũng không thể trèo đèo lội suối để quay về tự miếu. Vô phương, đành phải đi tìm y.
Rõ ràng là ban ngày vậy mà Lâm Chi Diêu y sam vẫn không chỉnh tề, chỉ mặc nhất kiện bạch sắc trường bào, tính chất nhẹ nhàng, gió thổi qua là có thể nhìn thấy bên trong cái gì cũng không có mặc, vẫn là cái bộ dạng mềm nhuyễn không xương tựa vào trên tháp, trong tay ôm một nam hài thanh tú, bên cạnh là một nữ hài kiều mỵ dùng miệng uy hoa qua cho y ăn, Lâm Chi Diêu ăn hoa quả, thuận tiện nắm cầm cô gái hôn lên. Thiển Uyên bực mình, không cảm xúc chờ hắn hôn xong, lạnh lùng nói “Ta phải đi về!”
Lâm Chi Diêu hơi híp mắt căn bản không để ý đến hắn.
Thanh âm của Thiển Uyên tăng thêm vài phần nói “Ta phải về vô danh tự!”
Lâm Chi Diêu hôn thiếu nữ, tay kia thì vân vê cái mông của nam hài trong lòng.
Thiển Uyên không nói lời nào, cầm lấy chén rượu trên bàn, đối Lâm Chi Diêu hướng thẳng hắt xuống. Lâm Chi Diêu vươn đầu lưỡi liếm liếm rượu theo hai má chảy xuống, nhàn nhàn nói “Thực không giống nhi tử ta, tính tình như vậy không tốt! Ngươi muốn trở về, có thể a! Nơi này không ai ngăn cản ngươi. Người đâu, lấy chút ngân lượng cho thiếu cung chủ của các ngươi làm lộ phí đi đường.” Thiển Uyên cứng họng, đứng tại chỗ suy nghĩ hồi lâu “Ta không đi, nhưng ta có điều kiện. Thứ nhất, không được ta cho phép ai cũng không được tiếp cận viện của ta, đệ nhị, ta muốn học võ công.” Lâm Chi Diêu gật gật đầu “Không thành vấn đề. Ở Trường Nhạc Cung này võ công cao nhất chính là ta, từ ngay mai ta sẽ bắt đầu dạy cho ngươi.” Thiển Uyên một giây cũng không muốn nán lại nơi này, xoay người bước đi.
Thiển Uyên nghĩ nếu tạm thời không thể đi được, tại Trường Nhạc Cung này phải lo giữ mình, nhiều ít cũng nên có chút bản lĩnh, học võ công, tương lai cũng hảo cho mình rời đi. Từ nay về sau cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của Thiển Uyên có chút thay đổi: buổi sáng tham phật ngồi thiền, buổi chiều luyện võ cường thân. Ngươi hỏi vì sao không luyện võ trước buổi trưa? Đó là bởi vì cái tên Lâm Chi Diêu kia là người *** loạn, buổi tối nào cũng đều nháo suốt đêm, thời gian ngủ của y chính là buổi sáng!
Thiển Uyên tụng kinh xong, tâm trạng cũng an tĩnh rất nhiều. Vốn không nên vì người không quan hệ mà tức giận, quản y Lâm Chi Diêu hay là Trường Nhạc Cung, ta tự quản hảo chính mình là được rồi, phi lễ vật thị phi lễ vật thính. Dùng xong cơm trưa, Lâm Chi Diêu đến, ném một quyển sách nhỏ cũ nát cho hắn, bỏ lại một câu “Trong vòng ba ngày học thuộc lòng.” Rồi bước đi.
Thiển Uyên chỉ tốn một ngày đã học thuộc lòng, không phải vì hắn là kỳ tài võ học, chính là vì hắn có chỉ số thông minh của kiếp trước cao. IQ của Thiển Uyên là 190, kiếp trước lúc học bài thực thoải mái, một quyển sách nhỏ nội công tâm pháp tuy rằng tối nghĩa nhưng thời gian một ngày cũng là đủ rồi. Thiển Uyên không muốn lãng phí thời gian, bởi vậy ngày hôm sau lúc Lâm Chi Diêu đến đối y nói mình đã thuộc lòng. Lâm Chi Diêu biểu tình hơi chút ngạc nhiên, lần đầu tiên nhìn thẳng Thiển Uyên, sau đó lấy ra một thanh kiếm, miệng vừa niệm tâm pháp vừa họa chiêu thức, một lận lại một lần luyện, sau đó ném thanh kiếm cho Thiển Uyên “Ngươi hãy thử xem.”
Thiển Uyên đại quẫn, suy nghĩ phát triển tứ chi đơn giản, chính là chỉ hắn. Dựa vào trí nhớ loạn xạ múa vài cái, Lâm Chi Diêu quát dừng lại.
“Thân tùy tâm động, ngươi lại nhìn một lần nữa.” Nói xong lại vừa niệm tâm pháp vừa họa chiêu. Lần này Thiển Uyên dường như có hơi hiểu được. Chính mình cầm kiếm chậm rãi khoa tay múa chân, so với trước tốt hơn nhiều. Lâm Chi Diêu nhìn trong chốc lát, hơi chỉ điểm, thời điểm rời đi lại ném một quyển sách nhỏ, Thiển Uyên vừa thấy, là bức tranh minh họa kiếm chiêu, trong lòng mạnh mẽ mắng Lâm Chi Diêu cố ý trêu cợt hắn, sớm biết có cái này, cũng không cần vất vả như vậy ghi nhớ chiêu thức!