Bỉ Ngạn Yên Hoa

Chương 30: Chương 30




“Những thứ này được phát hiện ở trong nhà của em. Ba máy nghe trộm, bốn chiếc camera lỗ kim.”

Tôi nhất thời ngỡ ngàng, kinh ngạc nhìn những thiết bị nhỏ xíu kia. Chuyện gì vậy? Trong nhà sao có thể có mấy thứ này được? Không thể nào. Đầu óc tôi đột nhiên trở nên hỗn loạn, trong lúc nhất thời chỉ có thể bối rối nhìn An Thế Duy. Thế nhưng sự kiên nhẫn của An Thế Duy đã chạm đến giới hạn. Hắn bất ngờ đứng thẳng dậy, nheo mắt lại, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn tôi, từ trong kẽ răng nhả ra từng chữ.

“Những tấm ảnh này, được gửi đến nhà của tôi, không có tên người gửi, cũng không có bất kỳ thư từ nào để lại. Mạc Phi, em có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý không?”

Giải thích? Giải thích hợp lý? Thế nhưng bây giờ tôi còn không biết chuyện gì đang xảy ra, bảo tôi làm sao giải thích đây?

Tôi bàng hoàng khiếp sợ nhìn đống ảnh chụp ở trước mắt, lại nhìn thấy An Thế Duy đang vô cùng giận dữ, nhất thời không thể phản bác.

“A, Mạc Phi, em đang giả vờ ngây thơ với tôi sao? Ở trong nhà bị gắn nhiều máy nghe trộm và camera như vậy, đừng có nói với tôi là em không biết gì. Cứ cho là không phải em làm, nhưng căn nhà này trừ tôi ra còn có ai khác tới nữa, chỉ có em là người biết rõ nhất.”

Tôi bỗng nhiên ngẩn ra. Cái nhà này, ngoại trừ An Thế Duy, cũng chỉ có… chỉ có Thư Lạc đã tới… Nếu muốn lắp đặt những thiết bị này, cậu ta hoàn toàn có rất nhiều cơ hội… Thế nhưng… Không, không thể nào. Thư Lạc sao có thể làm ra những chuyện này. Chuyện này thật quá hoang đường… Thế nhưng… trừ cậu ta ra… Thật sự không có ai khác vào nhà nữa…

Trong chớp mắt, trong lòng tôi rối như tơ vò, tôi nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được, rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra.

An Thế Duy từng bước một đi tới, vươn tay nắm lấy cằm của tôi, ánh mắt hung ác nhìn tôi chòng chọc.

“Mạc Phi, đừng chơi trò lừa bịp với tôi. Lúc tôi không có ở đây, em nhất định đã dẫn người vào nhà, đúng không?”

Tôi miễn cưỡng nuốt nước bọt, hoảng sợ nhìn đôi mắt dữ tợn gần trong gang tấc kia, khẽ lắc đầu.

“Không, không có…”

Lời nói dối vụng về đã đổi lấy một cái tát không chút lưu tình, tôi run rẩy dựa người vào vách tường, bị đánh càng thêm lo sợ luống cuống, chỉ có thể ôm lấy gương mặt đau rát, cố gắng sắp xếp những suy nghĩ lộn xộn trong đầu.

“Mạc Phi, có phải em cùng thằng đàn ông khác hợp mưu chơi tôi?”

“Không có, em không có…”

“Hừ, em bây giờ thực sự đủ lông đủ cánh rồi, ngay cả tôi mà cũng dám nói dối. Nói, nam nhân kia là ai?”

Tôi chỉ lắc đầu, nói không ra lời, lập tức, một cái bạt tai tàn nhẫn liền giáng xuống. Tôi không kịp chuẩn bị, đôi chân liền loạng choạng ngã xuống đất, thân thể đập mạnh vào cạnh bàn trà. Nhất thời, thái dương đột nhiên mát lạnh, tôi đau đến trước mắt tối đen, cả người run rẩy chống tay trên mặt đất, vươn tay sờ sờ vết thương, liền nhìn thấy ngón tay dính đầy máu tươi.

Tôi ngẩng lên nhìn hắn, ánh mắt An Thế Duy nhìn tôi vẫn lạnh lẽo tuyệt tình như vậy, giọng nói vô cùng dữ tợn.

Hắn nói: “Mạc Phi, nói cho tôi biết, nam nhân kia rốt cuộc là ai?”

Tôi ngoại trừ lắc đầu, chỉ có thể lắc đầu. Tôi không thể để hắn biết đến sự tồn tại của Thư Lạc. Với tác phong và thủ đoạn của An Thế Duy, hắn nhất định sẽ hủy hoại đứa trẻ đó. Hơn nữa, tôi tin tưởng Thư Lạc, cậu ta sẽ không làm ra loại chuyện này, cũng không có lý do gì để làm.

Nhưng sự im lặng của tôi lại càng làm An Thế Duy ngập tràn lửa giận.

Mặc cho tôi khẩn thiết van xin, hắn vẫn thô bạo cởi sạch quần áo của tôi, sau đó tháo ra chiếc thắt lưng bằng da cá sấu đắt đỏ mà Giáng Sinh năm ngoái tôi đã tặng cho hắn, không chút nương tay quất xuống người tôi. Tôi đau đến thét lên thất thanh, hai tay ôm chặt lấy thân thể xích lõa, không có chỗ nào để trốn, chỉ có thể co rúc ở góc tường, cả người run rẩy liên tục cầu xin tha thứ.

Đúng lúc này, đột nhiên “rầm” một tiếng, cửa phòng bất ngờ bị đá văng. Tôi giật mình hoảng hốt, liền đưa mắt nhìn qua, kinh ngạc nhìn người đang đứng trước cửa chính là Thư Lạc. Nhưng Thư Lạc không hề nhìn tôi, ánh mắt cậu ta nhìn thẳng vào An Thế Duy, vô cùng điềm tĩnh bước từng bước đi tới.

“Ai đây? ” An Thế Duy nhíu mày.

Thư Lạc dường như có chút kỳ lạ, hoàn toàn không giống lúc bình thường. Cậu ta khẽ mỉm cười, vẻ mặt vô cùng thản nhiên, chỉ hời hợt nói một câu, thế nhưng câu nói đó lại giống như sét đánh ngang tai khiến tôi toàn thân chấn động.

Cậu ta mỉm cười nói: “An Thế Duy, mấy tấm ảnh đó, anh hài lòng chứ?”

An Thế Duy chợt cau mày: “Người gửi ảnh chụp chính là cậu?”

Thư Lạc cười cười không nói gì, nhặt một tấm hình khiêu dâm ở dưới đất lên, tỉ mỉ thưởng thức, khóe môi cong lên một tia trào phúng.

“Nếu đám nhà báo kia có được mấy tấm ảnh này, không biết họ sẽ có cảm tưởng gì nhỉ, anh nghĩ sao?”

“Rốt cuộc mày là ai? Mày muốn gì?”

Thư Lạc không trả lời, chỉ mỉm cười, nụ cười vô cùng mê người. Cậu ta ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, ánh mắt phức tạp nhìn tôi. Tôi sợ hãi đến toàn thân căng cứng, không thể nói được lời nào. Sau đó, Thư Lạc dịu dàng ẵm tôi lên, lúc đi ngang qua An Thế Duy, cậu ta nhẹ nhàng nói một câu.

“Anh trai, món đồ chơi của anh, tôi mang đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.