Hai tuần sau, tôi thuê căn hộ ngay sát bên cạnh nhà Mạc Phi. Số nhà là 2902.
Đến ngày thứ hai, tôi và mục tiêu, Mạc Phi, đã có lần gặp mặt đầu tiên. Thực ra sau khi theo dõi nam nhân này mấy ngày liên tục, tôi đã không còn xa lạ nữa, nhưng đến khi đối diện ở khoảng cách gần như vậy, trong lòng tôi vẫn có một cảm giác chấn động. Loại cảm giác này nếu như dùng hai chữ để khái quát, có thể gọi là kinh diễm.(bị làm cho kinh ngạc bởi thứ gì đó quá đẹp)
Trưa hôm đó, tôi tính toán thời gian, làm bộ như không có việc gì từ thang máy đi tới, thấy Mạc Phi đang đứng trước cửa phòng bất đắc dĩ cười khổ với một tên nhân viên giao hàng đang kiên trì giải thích. Đúng vậy, là do tôi đã cố tình dùng số nhà của anh ta để đặt mua Pizza, cách này đã khiến cho chúng tôi đã có được một sự quen biết “tình cờ “.
Sau khi tôi làm sáng tỏ mọi hiểu lầm, Mạc Phi cũng không hề tức giận hay oán trách, chỉ mỉm cười vô cùng dịu dàng. Nam nhân này hình như đang tắm giữa chừng phải vội vàng chạy ra mở cửa, thân thể mảnh mai thon dài chỉ phủ lên chiếc áo tắm màu trắng, mái tóc ướt sũng chưa kịp lau khô còn nhỏ nước, cổ áo hơi mở rộng lộ ra đường nét xương quai xanh tinh tế xinh đẹp. Da của anh ta rất trắng, trắng đến mức dường như có thể nhìn xuyên qua, có lẽ là do mới tắm nước nóng xong, gương mặt xinh đẹp trắng nõn có chút ửng đỏ, trong đôi mắt ôn nhu xinh đẹp kia còn bao phủ một tầng sương mỏng trong suốt. Anh ta thoáng ngẩng đầu nhìn tôi, cười đến có chút ngại ngùng, không hề có một chút phòng bị.
Mạc Phi có vẻ ngoài vô cùng đơn thuần lương thiện, nhưng trong mắt của tôi, hơn phân nửa là anh ta đang tận lực giả vờ.
Tôi thản nhiên chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết kia, tuy ngoài mặt vô cùng thân thiện, nhưng ở dưới đáy lòng lại nhịn không được mà cười lạnh một tiếng. A, giả ngây thơ sao? Thật dối trá!
Nhưng cho dù Mạc Phi có đang giả vờ đi chăng nữa, sau khi tiếp xúc một thời gian, anh ta lại khiến tôi có một cảm giác vô cùng thân thiết, cũng rất ôn nhu, không hề lộ ra một kẽ hở nào. Đối với chuyện một người xa lạ như tôi đột nhiên trở nên thân mật nhiệt tình với mình như vậy, Mạc Phi cũng không hề sinh nghi hay bài xích, lúc nào cũng mỉm cười khoan dung. Anh ta biến tôi thành một đứa trẻ “thiếu tình yêu thương “, thậm chí còn chủ động nói rằng muốn làm cơm cho tôi ăn. Tôi kinh ngạc nhìn sự ngây thơ khờ khạo của anh ta, sau đó vẫn vui vẻ đồng ý. Tạo cơ hội tiếp xúc nhiều hơn với anh ta vốn là mục đích của tôi. Tôi chỉ là không nghĩ tới, nam nhân lớn hơn tôi sáu tuổi này lại có thể dễ dàng bị lừa như vậy. Những lời thoại mà tôi chuẩn bị trước kia còn chưa dùng tới một phần ba, Mạc Phi, đã hoàn toàn tín nhiệm tôi.
Thế là, những ngày tiếp theo, tôi liền bị cuốn theo sự quan tâm chăm sóc của nam nhân ôn nhu hướng nội này. Thật lòng mà nói, Mạc Phi quả thực đối xử với tôi như em trai ruột của mình, lúc nào cũng hỏi han ân cần, quan tâm lo lắng cho tôi vô cùng chu đáo, mỗi ngày đều vì tôi nấu những món ăn nóng hổi chờ tôi tan học về rồi cùng nhau ăn, dù cho có đôi lúc tôi cố ý kéo dài thời gian, anh ta mặc cho bụng đói cồn cào vẫn kiên nhẫn ngồi đợi tôi về, chưa bao giờ trách cứ tôi một câu. Hơn nữa anh ta cũng rất để tâm thay đổi các món ăn, hầu như suốt một tuần lễ không có món nào bị lặp lại. Nam nhân này luôn luôn căn dặn tôi phải ăn nhiều một chút, nhưng lại không nhìn xem bản thân mình đã gầy đến thành bộ dạng gì. Cho nên tôi thường không nhịn được mà gắp hết thức ăn ngon bỏ vào chén của anh ta, dù hành động này luôn khiến tôi cảm thấy rất bực bội.
Thực ra tay nghề nấu nướng của Mạc Phi chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận được, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra sơ sót, chẳng hạn như món cá hấp đôi lúc sẽ quên bỏ hành và gừng, món sườn heo kho sẽ cho rất nhiều nước tương, còn món thịt bò thì đôi lúc sẽ nấu đến không thể nào cắn đứt. Tuy rằng lúc nhìn thấy những đĩa đồ ăn đó tôi có chút đổ mồ hôi, thế nhưng trong lúc lơ đãng lại thoáng nhìn thấy trên những ngón tay trắng nõn tinh tế kia có những vết đứt cùng vết bỏng nhỏ sưng tấy, trong lòng không khỏi cảm thấy xúc động, cho nên sau đó tôi không kêu ca một tiếng, liền vùi đầu vào bát cơm nuốt hết mớ thức ăn mùi vị kỳ quái đó xuống bụng.
Chẳng biết tại sao, mỗi lần ăn cơm do nam nhân này nấu, đều khiến cho tôi có một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
Mà điều làm tôi không biết nên khóc hay nên cười nhất chính là, Mạc Phi rất hay đi mua những gói quà vặt mà trẻ con yêu thích đem về cho tôi. Ví dụ như những gói đồ ăn nhanh phồng lên rất to, đôi lúc sẽ là bánh ga tô dâu tây của một cửa hàng đồ ngọt, có khi lại là một loại bánh sô cô la nào đó mới được quảng cáo trên ti vi. Mỗi lần thấy anh ta mang về mấy thứ đồ ăn ‘’kỳ lạ’’, tôi đều có chút dở khóc dở cười. Tôi van anh, tôi là hai mươi tuổi, không phải mười hai tuổi. Nam nhân này lẽ nào thực sự coi tôi là em trai nhà bên thật sao? Tôi không thích bị người khác biến thành con nít, nhất là Mạc Phi.
Tổng thể mà nói, Mạc Phi là một người an tĩnh hướng nội, bản thân nói chuyện không nhiều lắm, nhưng rất thích lắng nghe người khác, anh ta đặc biệt thích tôi gảy đàn ghi ta cho nghe, những lúc như vậy, anh ta đều sẽ lộ ra vẻ mặt mỉm cười điềm tĩnh, hoàn toàn đắm chìm vào trong những giai điệu ấy.
Tôi không biết đó có phải là lớp vỏ ngụy trang của Mạc Phi hay không, nhưng ít ra cho tới bây giờ, tôi không thể nào tìm được cái đuôi của anh ta. Mạc Phi lúc nào cũng lộ ra là một người an phận thủ thường, khiến cho người khác cảm thấy anh ta rất lương thiện thuần khiết, cũng có chút yếu đuối mỏng manh, giống như một động vật nhỏ yếu ớt bất lực cần được chăm sóc bảo vệ.
Tôi chỉ là giả vờ đối xử tốt với anh ta, anh ta liền không một chút nghi ngờ dành cho tôi một trăm phần trăm tín nhiệm.
Dần dần, tôi ngày càng trở nên mơ hồ, tôi thực sự đoán không ra người đàn ông này rốt cuộc là bản tính đơn thuần lương thiện, thành thật đến mức ngu ngốc, hay là trong lòng đang bày mưu tính kế giả trư ăn cọp.
Cho dù như thế nào, tôi vẫn đang từng bước tiến hành kế hoạch của mình, bí mật lắp đặt máy nghe trộm và camera lỗ kim ở từng căn phòng trong nhà của Mạc Phi, sau đó theo dõi nhất cử nhất động của anh ta và An Thế Duy.