Bỉ Ngạn Yên Hoa

Chương 34: Chương 34




Vài tuần sau, nữ nhân lạnh lùng với khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng kia lại tới tìm tôi, đòi tôi giao ra bằng chứng ngoại tình của chồng cô ta ── băng ghi hình và ảnh chụp. Chuyện này chúng tôi đã sớm thỏa thuận từ trước, thế nhưng tôi chần chừ thật lâu, cuối cùng lấy bừa một cái cớ nào đó để từ chối. Những “chứng cứ ” khó coi đó tôi đã khóa chặt trong ngăn kéo ở trong phòng, chẳng biết tại sao, lúc tôi nhìn thấy thân thể của nam nhân như tiểu bạch thỏ kia, bộ dạng ngoan ngoãn đáng thương mặc cho người khác tùy ý xâm phạm đó, tôi thực sự không muốn để người thứ ba nhìn thấy. Sau khi yêu cầu không có kết quả, cô ta mặt không thay đổi đưa ra một yêu cầu khác với tôi. Cô ta muốn tôi tìm mấy tên đàn ông cường tráng tới cưỡng dâm cái đồ hồ ly tinh dám câu dẫn chồng cô ta kia, đồng thời, còn muốn hủy hoại khuôn mặt của hắn, khiến hắn vĩnh viễn ban ngày không thể đi ra đường gặp người khác.

“Tôi muốn triệt để hủy hoại cái tên nam nhân thấp hèn không biết xấu hổ kia.”

Nữ nhân nghiến răng nói, khuôn mặt vô cùng dữ tợn.

Tôi bỗng nhiên kinh hãi, nhìn người phụ nữ xinh đẹp như hoa nhưng trái tim lại ác độc như rắn rết kia, từ dưới đáy lòng đột nhiên rùng mình ớn lạnh. Cho dù không phải đồng tính luyến ái, có chết tôi cũng không bao giờ lấy loại đàn bà này. Thật đáng sợ.

Tôi cười lạnh, thẳng thừng từ chối nói: “An phu nhân, cô là người có thân phận có địa vị, hà cớ gì phải đi ghen tuông với một nam sủng chứ, làm ra những chuyện bỉ ổi như vậy chỉ tổ hạ thấp giá trị của bản thân thôi. Cô đừng sốt ruột, tôi đã hứa với cô thì nhất định sẽ làm được. Xin đừng mạo hiểm làm những chuyện dư thừa đó.”

Nữ nhân yên lặng trong chốc lát, ngẩng đầu trừng mắt nhìn tôi, khuôn mặt được đánh phấn cố gắng trấn tĩnh, nhưng gân xanh lại lộ ra, dường như đang cố gắng che đậy lửa giận sắp sửa bùng phát. Cô ta siết chặt nắm tay, chặt đến nỗi các đốt ngón tay trắng bệch, không nói tiếng nào xoay người bỏ đi.

Tôi cứ cho rằng cô ta sẽ thôi, nhưng hiển nhiên, tôi đã đánh giá thấp cô ta.

Ba tuần sau, Mạc Phi trong lúc vô tình nói cho tôi biết, gần đây anh ấy hay bị người khác theo dõi.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi và bất an như lần này. Tôi hầu như để ý tới hành tung của Mạc Phi từng giây từng phút, thậm chí có những khi anh ấy ra ngoài một mình vào ban đêm, tôi đều âm thầm theo dõi vài lần, cả ngày nơm nớp lo sợ, tôi thực lo lắng lúc tôi nhất thời sơ sẩy anh ấy sẽ xảy ra chuyện gì bất trắc.

Nam nhân này thân thể mảnh khảnh yếu ớt như vậy, vừa nhìn là đã biết không thể đánh nhau, lỡ như đụng phải kẻ bắt cóc, nhất định là không hề có năng lực chống cự, chỉ có thể mặc cho người ta làm hại. Tôi thực sự không muốn anh ấy gặp chuyện không may, tôi thậm chí cảm thấy, nếu có chuyện gì nguy hiểm hay tổn thương, tôi đều có thể nhận hết, tôi chỉ hy vọng Mạc Phi có thể bình an.

Cái ý nghĩ này thật kỳ quái, chẳng biết đến từ đâu. Ngay cả chính mình cũng cảm thấy có chút buồn cười.

Thế nhưng, vào đêm trước Giáng Sinh, dưới ánh trăng mông lung nhàn nhạt đó, tôi nhận được cuộc gọi khẩn cấp của Mạc Phi, tôi lập tức tranh thủ từng giây từng phút chạy tới, khi tôi nhìn thấy anh ấy suýt chút nữa là bị một đám nam nhân cường bạo, khi tôi ôm lấy thân thể vì hoảng loạn mà không ngừng run rẩy ấy, tôi thật sự cảm nhận được lồng ngực của mình, đau đến gần như vỡ nát.

Nếu như có thể, tôi thực sự muốn thay nam nhân ngốc nghếch yếu đuối này chịu đựng hết những thống khổ giày vò. Nhưng mà ngay lập tức, tôi liền bị cái ý nghĩ này dọa cho sợ hãi. Tôi quả thực hoài nghi không biết bản thân mình có đang mắc tâm bệnh nào đó không.

Cuối cùng, sau khi tỉnh táo suy xét, tôi giật mình tìm ra một lời giải thích hợp lý cho những hành động và suy nghĩ quái lạ mấy ngày nay.

Tôi nghĩ, có lẽ tôi, đã yêu phải người không nên yêu rồi.

Đối mặt với kết luận như vậy, tôi thực sự dở khóc dở cười. Thời gian của tôi đã không còn nhiều, tôi căn bản không có dư thừa tinh lực đi nói chuyện yêu đương. Trong những ngày còn lại của cuộc đời, tôi nhất định phải hoàn thành sứ mạng của mình.

Buổi tối hôm đó, sau khi đem bản sao hình chụp cùng băng ghi hình gửi đi, tôi ngồi ở trong quán bar suốt một đêm. Tôi không mong ước Mạc Phi sẽ tha thứ cho tôi. Tôi chỉ cảm thấy trong tim rất đau, nhức nhối đến khó chịu.

Tôi dần hồi tưởng lại những kỷ niệm lúc tôi ở bên cạnh Mạc Phi. Trong quãng thời gian đó, mặc dù đôi lúc cũng có những tranh cãi hay bất hòa, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Tôi không quên được đêm hôm đó ở nơi cầu thang tối mờ, sau khi bị tôi hôn, nam nhân ngốc nghếch ấy vẻ mặt ngỡ ngàng lúng túng, ngượng ngùng một cách ngây ngô; quên không được ngày đó ở trước cửa rạp chiếu phim, trong làn tuyết trắng xóa bao phủ khắp bầu trời, anh ấy vì quá cảm động mà cúi đầu dựa vào vạt áo của tôi khóc như mưa; tôi không thể quên được lúc chúng tôi dựa sát vào nhau ngồi trên sô pha xem phim suốt đêm, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng ấm áp; càng không thể quên được lúc anh ấy cả người đầy vết thương tựa ở trong lòng tôi khóc thương tâm như một đứa trẻ, còn có đêm đó, anh ấy vừa rên rỉ tên của một nam nhân khác vừa lên cao trào ở trong miệng tôi …

Tất cả mọi chuyện, giống như đã hợp thành một bộ phim nhỏ, liên tục phát lên trong tâm trí.

Tôi nghĩ mình thật sự đã lún quá sâu rồi. Tuy rằng đã rất nỗ lực phản kháng để thoát ra, nhưng tôi càng giãy dụa, lại càng lún sâu hơn. Tôi đã yêu nam nhân đơn thuần đáng yêu như tiểu bạch thỏ đó.

Nhưng anh ấy, lại yêu một người khác.

Đêm Giáng Sinh, dưới ánh sáng lấp lánh của những bông hoa lửa, Mạc Phi đã xoay người rời xa khỏi tôi, trong khoảnh khắc đó, tôi chỉ có thể ngẩng đầu, trông lên những chùm pháo hoa rực rỡ lấp kín bầu trời kia, cố gắng ngăn không cho nước mắt mình chảy xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.