Chiều tối ngày thứ hai, Thư Lạc và An Thế Duy hẹn gặp nhau trong một quán cà phê vô cùng thanh bình.
Bên trong cửa tiệm đang phát lên một bản nhạc êm dịu du dương, hệ thống sưởi ấm khiến không khí trong tiệm tràn ngập sự ấm áp vui tươi, hai nam nhân ngồi đối diện nhau ở một bàn gần cửa sổ. Mặt trời lặn xuống đã thu hết những tia nắng cuối cùng, bên ngoài phố xá cũng dần đông người nhộn nhịp. Ánh đèn từ những ngôi nhà giống như những đốm sáng nhỏ lặng lẽ tô điểm cho màn đêm, phản chiếu vào chiếc cửa thủy tinh sát đất của cửa tiệm.
An Thế Duy bắt chéo chân, rất điềm tĩnh ngồi trên sô pha, liếc nhìn hai chiếc đĩa CD màu đen đặt trên bàn, lại nhìn qua Thư Lạc đang ngồi ở phía đối diện, trào phúng cười hỏi: “Cậu lại đang muốn giở thủ đoạn gì để chơi tôi nữa đây?”
Thư Lạc mặt không thay đổi nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Đây là bản gốc ảnh chụp và băng ghi hình.”
An Thế Duy nhíu mày, vẻ mặt thản nhiên.”Ồ! Vậy còn điều kiện trao đổi?”
Thư Lạc nhìn thẳng vào mắt hắn, gằn từng chữ nói: “An Thế Duy, anh phải hứa với tôi, sau này sẽ không bao giờ ngược đãi đánh đập Mạc Phi nữa. Tôi hi vọng anh, có thể đối xử với anh ấy tốt một chút.”
Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả chính Thư Lạc cũng cảm thấy có chút buồn cười. Nhưng cho dù thế nào, những lời này, cậu vẫn muốn nói ra. Bởi vì cậu biết, sau khi cậu chết, Mạc Phi nhất định sẽ quay về bên cạnh An Thế Duy một lần nữa. Đến lúc đó, cậu sẽ không thể ở bên cạnh quan tâm chăm sóc cho cái người nam nhân đơn thuần ngốc nghếch này. Chỉ cần nghĩ đến điều đó, Thư Lạc liền cảm thấy lo lắng bất an suốt cả ngày. Vì vậy, cho dù bây giờ cậu chỉ có thể nghe thấy lời hứa hẹn ngoài miệng của An Thế Duy, cậu cũng sẽ cảm thấy an tâm hơn một chút.
An Thế Duy kinh ngạc trong thoáng chốc, ánh mắt hắn nhìn Thư Lạc bỗng nhiên trở nên vô cùng hứng thú. Hắn lặng yên trong chốc lát, sau đó nhịn không được bật cười, giống như đã phát hiện ra chuyện gì rất thú vị.
“Thư Lạc, không ngờ cậu lại tốt bụng như vậy đấy! ” hắn dùng ánh mắt liếc nhìn đĩa CD, nói, “Đây không phải là thứ cậu định dùng để thay mẹ của mình trả thù sao? Sao vậy, đừng nói với tôi là cậu đột nhiên thay đổi ý định nhé?”
Ánh mắt Thư Lạc chợt lóe lên một tia sáng, cậu cố kìm nén cảm xúc của bản thân, sau đó liền trầm mặc.
An Thế Duy tựa lưng vào ghể sô pha, thay đổi tư thế ngồi, sau đó nhìn Thư Lạc, chậm rãi nói: “A, chớp mắt mà đã mười hai năm, tôi suýt chút nữa là không nhận ra, cậu chính là tên tiểu quỷ năm đó đã quỳ gối trước cửa An gia, rồi còn vươn tay hướng tôi xin tiền giống như một tên ăn mày thảm hại vậy.”
Khóe miệng rộng ra thoáng hiện ý cười nham hiểm, An Thế Duy bất đắc dĩ nhún vai.
“Cũng chẳng có cách nào, chuyện này không thể oán tôi được. Cha tôi ở bên ngoài mang nợ phong lưu nhiều như vậy, nếu như mỗi người đều giả bệnh chạy tới An gia đòi tiền để phẫu thuật, vậy không phải là không có ngày nào được yên ổn hay sao? Không ngờ mẹ của cậu lại nghĩ quẩn như vậy, chỉ vì chút chuyện nhỏ mà tự sát. Đã là nhân tình của người khác thì phải sớm chuẩn bị tư tưởng mới đúng, sao ngay cả một chút năng lực chịu đựng cũng không có vậy? Cho nên, muốn trách chỉ có thể trách các người không biết tự mình suy nghĩ thôi, đúng là không biết tự lượng sức mình.”
Nói xong, An Thế Duy nâng tách cà phê lên, không nhanh không chậm uống một ngụm, trong nụ cười còn thoáng hiện ra một tia trào phúng.
Thư Lạc hung hăng cắn chặt răng, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như thanh gươm tuốt ra khỏi vỏ.
An Thế Duy bịa đặt thật trắng trợn, những chuyện đó, trong lòng cả hai đều biết rất rõ. Năm đó mẹ của Thư Lạc được chẩn đoán là mắc bệnh u não, bởi vì phát hiện khá muộn, cần phải lập tức phẫu thuật ngay. Nhưng bọn họ lại không có cách nào trả được khoản chi phí phẫu thuật quá lớn, thế là Thư Lạc giấu mẹ âm thầm chạy tới An gia. Nhưng vào thời điểm đó An lão gia lại không có ở trong nước, lúc đó ở nhà, chỉ có người anh trai cùng cha khác mẹ được xưng tụng là ngôi sao mới của giới luật sư, An Thế Duy.
Nhận hết mọi lời nhục mạ mắng nhiếc rồi bị đuổi ra ngoài, cậu bé Thư Lạc tám tuổi vẫn kiên trì quỳ gối trước cửa lớn của An gia không chịu rời đi, chỉ vì để cứu mạng mẹ ruột, cậu ở dưới mưa không ăn không uống quỳ ở đó tròn hai ngày hai đêm, nhưng đến cuối cùng vẫn không có được một xu bố thí. Cuối cùng, mẹ của Thư Lạc vì không có tiền phẫu thuật chỉ có thể dựa vào thuốc để kéo dài sinh mệnh. Nhưng bởi vì không có tiền để mua thuốc giảm đau, mỗi lần cơn đau đầu phát tác thì đều hành hạ bà đến chết đi sống lại, cuối cùng mẹ của cậu đã tự sát bằng cách nhảy xuống từ cửa sổ tầng mười bảy của bệnh viện. Thư Lạc không bao giờ có thể quên được, ngày đó mẹ của cậu nằm trong vũng máu, giống như một con búp bê bị vỡ nát. Tuy rằng một năm sau An lão gia đã đích thân đi tìm Thư Lạc về, cho cậu một khoản tiền chu cấp cho cậu đi học, nhưng mẹ của cậu thì đã vĩnh viễn không thể quay về được nữa. Còn mối thù của cậu đối với An Thế Duy, cũng là vì hạt giống của lòng thù hận đã được gieo xuống từ ngày hôm đó.
Thật không ngờ số phận lại trêu ngươi. Thư Lạc cũng bị di truyền từ mẹ căn bệnh u não. Lúc nghe bác sĩ thông báo kết quả chẩn đoán, cậu liền nhớ lại cái chết bi thảm của mẹ. Cậu biết được kết cục của đời mình hơn phân nửa là cũng giống như vậy. Mà hiện tại ước muốn duy nhất của cậu, là hy vọng Mạc Phi có thể có được một cuộc sống hạnh phúc.
Chậm rãi quan sát đối phương, ánh mắt An Thế Duy nhìn Thư Lạc có chút suy nghĩ, hắn thoáng nghiêng người về phía trước, hạ thấp thanh âm, tiếu ý nồng đậm nói: “Thư Lạc, để tôi đoán, cậu đã yêu Mạc Phi, đúng không?”
Thư Lạc lạnh lùng nhìn hắn, không lên tiếng.
Khóe miệng An Thế Duy càng rộng ra, ánh mắt hắn nhìn cậu chòng chọc.
“Chỉ tiếc là, tôi có thể quả quyết nói cho cậu biết, Mạc Phi, cậu ấy vĩnh viễn sẽ không bao giờ yêu cậu. Cho dù có bị tôi đánh đập hay ngược đãi, Mạc Phi vẫn sẽ khăng khăng bám lấy tôi. Cả đời này cậu ấy, nhất định là món đồ chơi chỉ thuộc về một mình tôi mà thôi.”
Vừa dứt lời, bỗng nhiên “cạch ” một tiếng, Thư Lạc đột nhiên bật người đứng dậy, đụng ngã tách cà phê trên bàn, chất lỏng màu nâu thẫm liền tràn ra, men theo cạnh bàn chảy xuống.
An Thế Duy nhìn nắm tay đang gần kề ngay trước mắt, nhìn bộ mặt tức giận của Thư Lạc, nhàn nhạt cười nói: “Cậu đoán xem, nếu như cậu đánh tôi, Mạc Phi có chịu tha thứ cho cậu không?”
Thư Lạc đột nhiên giật mình, nắm tay càng siết chặt, phẫn nộ nghiến răng.
“An Thế Duy, xem như anh thắng.”
Cậu cố kiềm nén cơn tức giận, xoay người rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng Thư Lạc đã đi xa, An Thế Duy từ từ thu lại nụ cười trên mặt, thò tay rút điện thoại di động từ trong túi quần ra.
“Ừm, là tôi. Hắn đã đi ra, các người có thể động thủ. Nhớ kỹ, làm sạch sẽ gọn gàng một chút, đừng có gây phiền phức cho tôi.”
Căn dặn qua loa vài câu, An Thế Duy cất điện thoại. Mười phút sau, hắn đi ra từ quán cà phê, theo hướng ngược lại với Thư Lạc nhanh chóng rảo bước rời đi. Sắc trời dần tối lại, bóng tối đen như mực bao trùm con phố. Một người đàn ông mặc áo khoác dài mang khẩu trang vội vã đi tới, từ phía sau đụng phải An Thế Duy, sau đó liền lập tức chạy mất hút.
An Thế Duy khựng người tại chỗ, sự đau đớn bén nhọn từ trên lưng lan tràn ra. Hắn ngây người vài giây, dưới chân bỗng mềm nhũn, ngay tức khắc ngã khuỵu xuống đất.