CHƯƠNG 50
Khi A Phúc nhìn thấy Nghê Hoa, chỉ cảm thấy Nghê Hoa không xinh đẹp như lúc trước. Có lẽ, nguyên nhân là vì hắn thấy Nghê Hoa hại nam nhân kia? Dù sao lúc này A Phúc cũng không cảm thấy Nghê Hoa đẹp, trước kia không phát hiện, nhưng hôm nay vừa thấy, liền cảm giác lòng dạ nữ nhân tâm cơ thâm trầm.
Nghê Hoa cười meo meo nhìn A Phúc, “Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?” A Phúc vẫn đỏ mặt như trước, nhìn thấy nụ cười của Nghê Hoa, chỉ cảm thấy giả dối. Trong lòng nghi hoặc, như thế nào lại không có người phát hiện? Chính mình trước kia như thế nào cũng không phát hiện?
Nghê Hoa cảm thấy có chút phiền toái, ngốc tử này cũng không biết tìm mình có chuyện gì, chỉ biết đỏ mặt đứng ở đây. Nhưng tâm cơ Nghê Hoa là thâm trầm như thế nào, ở mặt ngoài cũng không thể hiện ra dù chỉ một chút thiếu kiên nhẫn, vẫn như trước mỉm cười, ra vẻ như một nữ tử cao nhã nhưng không phong trần.
A Phúc ngẩng đầu, nuốt một ngụm nước miếng, hai tay đặt sau người, khẩn trương như đang vắt ma hoa (???), “Nghê Hoa cô nương, ta … ta muốn …”
Nghê Hoa còn chưa nói gì, mấy cô nương đã cười rộ lên, “A Phúc a, ngươi muốn làm cái gì?” A Phúc cắn chặt răng, tái ngẩng đầu nhìn vào mặt Nghê Hoa, chỉ cảm thấy người trước mắt hoàn toàn không phải người thuộc trần thế.
“Ta muốn mua Nghê Hoa cô nương một ngày.”
Sau khi nói những lời này xong, tất cả đều ngốc lăng ra. Tuy rằng lúc nãy là trêu đùa A Phúc, nhưng không ai nghĩ đến A Phúc thường ngày ngốc ngốc lại thật sự muốn mua Nghê Hoa.
A Phúc có vẻ như hoàn toàn chẳng quan tâm, nhưng có trời mới biết, trong lòng hắn lúc này đã loạn thành một đoàn. Một bên đau vì phải tốn tiền mà mình vất vả mới dành dụm đươc, một bên lại lo lắng vị khách nhân kia. A Phúc biết, bản thân đã hoàn toàn bị vùi lấp.
Nghê Hoa là người đầu tiên phản ứng lại, che mặt cười, “Hảo a, A Phúc. Ngươi có bạc hay không a? Nếu không đủ, đừng trách tỷ tỷ ta không cấp ngươi mặt mũi a.” A Phúc đỏ mặt gật đầu.
Mấy cô nương trợn mắt há mồm nhìn A Phúc theo Nghê Hoa vào cửa, cảm thấy nhân sinh thật bất khả tư nghị.
A Phúc đi theo phía sau Nghê Hoa, bên trong Ỷ Hồng Lâu đã bắt đầu náo nhiệt, đã đến giờ tuất, những nơi gần đó đều là địa phương giống như Ỷ Hồng Lâu, tự nhiên cũng sẽ rất náo nhiệt.
Khách nhân bên trong Ỷ Hồng Lâu trêu ghẹo các cô nương, tay đều trượt hết tấm lụa mỏng che trước ngực. A Phúc chỉ liếc mắt một cái, liền lập tức mặt đỏ tai hồng quay đầu đi.
Nghê Hoa ngừng lại trước một căn phòng hoa mỹ, xoay người đối mặt với A Phúc, “A Phúc, ngươi xác định muốn đi vào?” A Phúc nhìn trang trí xa hoa trong phòng, gật gật đầu.
Nghê Hoa cười nhạo một chút, hướng A Phúc vẫy vẫy tay, “Vào đi.”
A Phúc do dự một chút, vẫn bước vào gian phòng mà nhìn qua là hắn hoàn toàn không nên vào.
A Phúc ngồi bên cạnh bàn, tay chân không biết nên đặt ở đâu, thực xấu hổ. Nghê Hoa thấy hắn như vậy, không khỏi cười ra tiếng. Ngồi phía sau đàn cổ, “Ta đánh đàn cho ngươi nghe đi.” Biết A Phúc không được tự nhiên, Nghê Hoa cũng hảo tâm mà không trêu đùa hắn.
A Phúc không ngừng gật đầu.
Không bao lâu sau, một nam nhân đi đến. A Phúc ngẩng đầu nhìn nhanh qua hắn, nhận ra hắn là một trong những nam nhân vừa nãy. Trong lòng có chút lo lắng, lại không biết làm như thế nào để biết thêm tin tức từ Nghê Hoa.
Nam nhân nói nhỏ vào tai Nghê Hoa mấy câu, Nghê Hoa gật gật đầu, ý bảo nam nhân ra ngoài.
Nghê Hoa cười quay đầu, “A Phúc, Nghê Hoa tỷ tỷ của ngươi hôm nay có chút không thoải mái, lần sau tỷ tỷ chiêu đãi ngươi được không? Lần sau tỷ tỷ sẽ miễn phía mà chiêu đãi ngươi nga.” Hoàn toàn là một bộ dáng hống tiểu hài tử.
A Phúc có chút bất mãn, hắn tuy rằng rất ngốc, nhưng cũng không phải là tiểu hài tử. Ngữ khí của Nghê Hoa thật sự có chút đả thương người.
A Phúc lắc lắc đầu, “Ta chỉ muốn hôm nay!” Tiếng nói trảm đinh tiệt thiết, hoàn toàn không cho đường sống để quay về. Sắc mặt Nghê Hoa kém đi một chút, “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.” Nghê Hoa nhìn mặt A Phúc, thanh tú như nữ tử, càng xem không vừa mắt.
Nghê Hoa nâng cao thanh âm, “Mụ mụ, hôm nay Hoa nhi không thoải mái, thỉnh mụ mụ giúp Hoa nhi đuổi tên nam nhân không biết điều này đi.”
Nghê Hoa là hồng bài của Ỷ Hồng Lâu, tú bà như thế nào dám đắc tội nàng. Nếu A Phúc là quan huyện hay gì đó thì hảo một chút, nhưng hắn chỉ là A Phúc thôi, cho nên tú bà cũng không dám đắc tội Nghê Hoa.