CHƯƠNG 52
“Hô, cuối cùng cũng đã làm xong.” Bạch Si thở phào một hơi, phủi đi tro bụi trên người. Quay đầu nhìn lại A Phúc đang quỳ trên mặt đất, sờ sờ cằm, “Nguyệt, người này ngươi tặng ta ngoạn ngoạn đi.”
Lâu rồi chưa thấy tên nào thú vị như vậy a, đơn thuần như tiểu bạch thố. Trong lòng Bạch Si ác liệt nghĩ, tiểu bạch thố như vậy không biết sau khi bị ăn sẽ có phản ứng gì đây?
Mặt Mộ Thánh Huân biến đen, thân thủ kéo A Phúc đang quỳ trên mặt đất, “Muốn ngoạn thì đừng tìm hắn, ngươi ngoạn không được đâu.” Bạch Si vẫn cười tủm tỉm như trước, “Có sao nào? Trong thế gian này không có người nào mà Bạch Si này không ngoạn được.”
Mộ Thánh Huân quay đầu đi, “Đế, nếu đã làm xong chuyện, ngươi vẫn nên mau chóng mang người kia trở về, ta đi đây.” Đế gật gật đầu, đồng ý với Mộ Thánh Huân.
Bạch Si bất mãn bĩu môi, “Hai người các ngươi đây là ý tứ gì a?” Mộ Thánh Huân ra vẻ như không nghe thấy, lôi kéo A Phúc ra khỏi ngôi nhà lớn.
A Phúc nhìn bàn tay đang lôi kéo mình, cảm giác phát ra trong lòng càng rõ ràng hơn, trên mặt hiện ra màu phấn hồng xinh đẹp, cảm giác như tim mình đập mạnh đến nổi ai cũng có thể nghe thấy. Nhìn bóng dáng thon dài của Mộ Thánh Huân, A Phúc hung hăng nhéo vào đùi mình, chứng minh đây không phải là mơ.
Bạch Si nhìn theo dáng bọn họ rời đi, khóe miệng hiện lên nụ cười nghiền ngẫm, “Đế, Nguyệt có vẻ như có chút không giống lúc trước a, đúng không?” Đế nhẹ gật đầu, Bạch Si cười đến tà ác, “Vậy ngươi có muốn biết là người nào có bản lĩnh lớn như thế có thể làm Nguyệt thay đổi a?”
Đế lắc đầu, “Chúng ta hẳn là nên trở về.” Bạch Si trừng mắt liếc hắn một cái, “Thật là không thú vị a! Ngay cả đệ nhất băng mỹ nhân của Ma tộc chúng ta ngươi cũng không hứng thú sao?” Đáy lòng Bạch Si âm thầm nói, ngươi không hứng thú, nhưng mà ta thấy hứng thú. Nguyệt của trước kia không quản đến sinh tử của nhân loại, thế nhưng hiện tại lại không đành lòng?
A Phúc trộm nhìn sườn mặt Mộ Thánh Huân, ưu mĩ đến khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung, A Phúc cảm thấy chính mình đọc sách quá ít, tìm không ra từ ngữ nào để có thể tả hắn.
Mộ Thánh Huân hạ tầm mắt, lông mi thật dài che lại đôi mắt lóe sáng. Nhiệt liệt quang mang từ bên trái không phải hắn không cảm giác được, Mộ Thánh Huân cười nhạo, sau khi cùng một chỗ với phụ hoàng, tâm của bản thân cũng trở nên nhuyễn đi sao?
Quay mặt đi, cười thật tươi với A Phúc, dung nhan xinh đẹp đến nỗi làm A Phúc hít thở không thông, “Ngươi tên gì?” Mộ Thánh Huân tận lực làm cho mình không đạm mạc. A Phúc đỏ bừng mặt, kì thật cho dù Mộ Thánh Huân có biểu tình nào, A Phúc vẫn cảm thấy rất đẹp.
“Ta … gọi là A Phúc.” Thanh âm rất nhỏ, như là tự nói với mình. Mộ Thánh Huân vẫn duy trì tươi cười, tận lực không cho nó đạm xuống, “Ta gọi là … Mộ Thánh Huân, ngươi có thể gọi ta Minh Lam, đây là tên tự của ta.”
Dừng một chút, Mộ Thánh Huân vẫn quyết định nói tên mình của thế giới này cho hắn nghe.
A Phúc trong lòng nghi hoặc, những người kia không phải gọi hắn là Nguyệt sao? Nhưng hắn chỉ nghi hoặc một hồi, liền gật gật đầu. Đối A Phúc mà nói, có thể ngồi bên cạnh Mộ Thánh Huân thôi đã là chuyện bất khả tư nghị, làm gì còn có tâm tư để tự hỏi chuyện khác chứ?
Mộ Thánh Huân gật gật đầu, may mắn A Phúc không phải loại người thích truy cứu đến cùng, bằng không Mộ Thánh Huân nhất định sẽ đuổi hắn đi. Bởi vì tính tình Mộ Thánh Huân rất ghét những người ầm ĩ, càng chán ghét dây dưa. Nhưng nhìn đến vẻ mặt cún nhỏ tiểu tâm dực dực lấy lòng của A Phúc, Mộ Thánh Huân thở dài, cho hắn đi theo mình đi, coi như là dưỡng một sủng vật.