CHƯƠNG 59
Bạch Si một phen giữ chặt Mộ Thánh Huân đang muốn đi, “Nguyệt, giúp ta đi. Kia. . . . . . Cho dù ngươi không giúp ta bắt được thực ma chi tâm, vậy ngươi chẳng lẽ không muốn biết vì sao Thực ma này có linh hồn sao?”
Mộ Thánh Huân tạm dừng một chút, có một chút do dự. Bạch Si thấy phản ứng này của hắn, lập tức kéo hắn vào hang ma, “Được rồi, yên tâm ta không động. Cho dù ta muốn động cũng không có pháp lực không phải sao? Ngươi cứ yên tâm đi.”
Mộ Thánh Huân gật gật đầu, cũng không phản kháng để Bạch Si dẫn hắn là tiến vào hang ma.
Bên trong hang ma âm u ẩm ướt, bọt nước tích táp trên dung nham, từ đỉnh đầu nhỏ xuống. Thỉnh thoảng có một trận gió lạnh thổi qua, Bạch Si rụt lui cổ, “Thật không nghĩ tới, hang ma này lại âm lãnh như vậy a.” Các hang ma khác đều có độ ấm cực cao, mang theo hơi thở nóng rực. Nhưng hang ma này lại rất âm lãnh, mang theo tuyệt vọng.
Mà ngay cả người vô tâm vô phế như Bạch Si cũng thấy có chút sợ hãi .
Bạch Si chọc chọc Mộ Thánh Huân sắc mặt bình tĩnh bên cạnh, “Nguyệt, ngươi chẳng lẽ không biết là, hang ma này thực không giống với a?” Mộ Thánh Huân không để ý tới hắn, chỉ là cảm thấy được hơi thở trong hang ma càng lúc càng quen thuộc, cũng càng lúc càng xa lạ.
Bạch Si gặp Mộ Thánh Huân không để ý tới hắn, cũng sẽ không tự đòi không thú vị . Một đường về phía trước, ở chỗ sâu trong trong hang ma, kéo dài đến dưới nền đất sâu nhất.
※※※※※※※※ ta là phân cách tuyến đáng yêu, đã lâu cười một cái! ※※※※※※
Mộ Kì Hoàng mang theo A Phúc, một đường đi theo hơi thở của Mộ Thánh Huân. Hai người đứng ở động khẩu của hang ma, Mộ Kì Hoàng nhíu mày.
Hang ma này rất quen thuộc, đây là hang ma của mình, lưu lại thực ma chi tâm của mình mà thôi. Lúc trước khi lựa chọn như vậy, chính mình cũng không có hối hận, giống như khi mình vì Huân nhi nhập ma cũng không hối hận.
Nhưng là. . . . . . Vì cái gì tên Bạch Si muốn kia dẫn Huân nhi đến đây?
Thời gian làm Thực ma không nhiều nên Mộ Kì Hoàng đương nhiên không biết, thực ma chi tâm là chí bảo mọi người sở tham, cũng chỉ có hắn mới có thể tốt như vậy đem thực ma chi tâm của mình bỏ vào hang ma mà thôi .
A Phúc một đường đi theo Mộ Kì Hoàng, thấy Mộ Kì Hoàng thi triển pháp thuật, tâm nghi hoặc. Pháp thuật của Nhụ Thanh công tử tựa hồ cùng pháp thuật mà mình sở biết đến không giống nhau a, bất quá. . . . . . mình kiến thức hạn hẹp, không biết cũng là bình thường đi.
Cứ như vậy, A Phúc bỏ qua nghi ngờ. Phức cảm tự ti dưới đáy lòng lại ngày càng nặng, Nhụ Thanh công tử biết pháp thuật, thái độ làm người nho nhã. Chỉ trừ bỏ chuyện đối Minh Lam công tử có chút vội vàng xao động, nhưng. . . . . . dù sao đây cũng là biểu hiện hắn yêu Minh Lam công tử a.
Hai người đứng cùng một chỗ, chỉ cảm thấy bọn họ trời sinh chính là một đôi, ai cũng không chen vào được.
A Phúc đáng thương đương nhiên không biết, Nhụ Thanh công tử cùng Minh Lam công tử không ai chen vào được trong mắt của hắn thực tế là dòng dõi hoàng gia, lại một đôi phụ tử. Nếu hắn biết được, chỉ sợ sẽ càng thêm đau lòng?
Mộ Kì Hoàng nhíu nhíu mày, vẫn là quyết định theo vào, hắn lo lắng Mộ Thánh Huân có nguy hiểm. Dù sao. . . . . . năng lực thực ma chi tâm của mình vẫn rất mạnh. Giống như mình, là mình mà Huân nhi không biết, là người cực kì tàn bạo.
Mộ Kì Hoàng cũng rõ ràng, nếu để cho cái mình kia gặp ngoại nhân, chỉ sợ. . . . . . hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Mộ Kì Hoàng để A Phúc ở ngoài hang ma, dẫn theo a phúc cũng vô dụng, ngược lại còn có thể liên lụy hắn. Hít sâu một hơi, đi vào hang ma.