Ngọc Thái phi lập tức
quay đầu, chỉ thấy một cô gái tuyệt sắc, lạnh như băng mặc giá y màu đỏ
thẫm đứng ở phía sau nàng, tóc ngắn xõa tung thoạt nhìn không thể chớp
mắt, cúi đầu, có thể thấy dưới ánh sao cái bóng kéo dài của nữ tử, đó
xác định nàng ta không phải là quỷ.
Nếu không phải là quỷ,
nhìn bộ dáng kia cũng không quá giống thích khách, Ngọc Thái phi cũng
không có ngạc nhiên thất kinh mà la lên, ngược lại mím môi cười yếu ớt,
“Ta không phải là phi tử của tân hoàng, ngươi là ai?”
“Ta? Ta tên là Tô Bối Nhi, là Chiêu Dương quý phi.”
Ngọc Thái phi lúc này mới chú ý tới, trong tay nàng thế nhưng lại mang theo
một vò rượu, hào phóng ngẩng cổ uống mấy ngụm lớn, lúc này hai mắt đã
hơi có chút mê mang, “Nhưng không có hoàng đế Chiêu Dương quý phi thì có được gì? Ta nghĩ mãi mà không rõ, hôm nay là ngày đại hỷ, nhưng hắn còn lưu luyến ở bên cạnh ả kia, cũng không nhìn ta một cái.”
“Muốn
trãi qua cuộc sống ở hậu cung này, phải học được lấy cô dơn làm vui đó
là chìa khóa đầu tiên cho cánh cửa tiếp theo.” Ngọc Thái phi bỗng nhiên
có chút thích vị Chiêu Dương quý phi từ trên trời rơi xuống này, có lẽ
là trên mặt nàng ta không cách nào che dấu sự bi thương, gợi lên trong
lòng ký ức đã che dấu, suy nghĩ quá nhanh nàng nhất thời không cách nào
bắt được.
“Ngươi là ai?” Tô Bối Nhi thẳng tắp hỏi.
“Ta, là Ngọc quý phi của tiên hoàng, bây giờ là Ngọc Thái phi, là một nữ nhân
trong cung, có ta cũng được mà không có ta cũng không sao.”
“Ngươi là phi tử của tiên hoàng.” Tô Bối Nhi thanh tĩnh lại, rồi lại đem vò
rượu to lớn dễ dàng đưa đến trước mặt Ngọc Thái phi, “Ngươi có muốn hay
không uống rượu?”
“Tốt, rượu là thứ tốt, ta đang lo đêm dài không ngủ được, uống một chén cũng không tồi.” Ngọc Thái phi hai tay đưa đến
gần vò rượu, cân nhắc, rồi vừa mỉm cười rút trở lại, “Bình này quá nặng, ta cầm không được nha.” Rồi tự nhiên tiêu sái tiến lên, nắm tay Tô Bối
Nhi đi tới gốc cây, ở dưới có một cái bàn đá ngồi xuống, “Chiêu Dương
quý phi, buổi tối hôm nay là ngày đại hỉ của người, sao không ở trong
phòng trãi qua đêm động phòng hoa chúc quan trọng nhất đời người, mà lại tới tiểu viện vắng vẻ của ta làm cái gì?”
Còn thuận tiện dọa ngất Nhược nhi, cung nữ thiếp thân của ta.
“Tân hôn? Đại hỉ?” Tô Bối Nhi hừ lạnh, cười lạnh, “Lời này nghe thật châm
chọc, còn có bốn chữ Chiêu Dương quý phi giống như là cười to vào mặt.”