Lưu Tần phi một câu
nói, thanh âm không lớn nhưng phân lượng mười phần, đó là tiếng nói của
lòng nàng, cảm giác nàng như đang thực hiện tiếp ước nguyện của tất cả
các nữ tử.
Trước khi chưa gả, từ trong miệng phụ mẫu các nàng
hiểu rõ hoàng đế chiến công hiển hách, diện mạo anh tuấn, tôn quý uy
nghiêm, là nam tử cực hạn trong thiên hạ, cho nên, không thể tránh khỏi
ảo tưởng gả cho nam nhân như vậy, trãi qua một cuộc sống như thế bên
cạnh nam nhân đó.
Quanh co khúc khuỷu, nhưng mộng ảo không như thực tế, không ai ngờ tới sẽ là cảnh tượng cô đơn lạnh lùng thê lương như vậy.
Cho tới bây giờ cũng chưa hề một lần đối mặt, mong ước được nhìn thấy nam
nhân chung trong định mệnh của các nàng lớn lên hình dáng ra sao, để cho trong lòng tương tư sùng bái biến ảo trở thành thật, không mộng mị hư
vô chờ mong cả ngày lẫn để được nhìn mặt phu quân, chỉ sợ nguyện vọng
đơn giản nhất này cũng không cách nào thực hiện.
“Nếu Hoàng thượng không thích chúng ta, tại sao còn hạ lệnh cho chúng ta tiến cung?”
“Đúng, cho chúng ta tới nhưng lại không để ý, đây là ý gì đây.”
“Nhưng ta nghe nói Hoàng thượng thật ra thì không nghĩ chọn cung phi, các đại
thần ở trên triều đình cứng rắn bắt bệ hạ đáp ứng.” Một cung phi lên
tiếng, mới nói đến một nửa đã bị các nữ nhân tức giận chế trụ.
“Ngươi biết cái gì? Sau khi tân hoàng lên ngôi, lập hậu tuyển phi đó là thể diện, các đại thần mới không có sai.”
“Bệ hạ cuối cùng vẫn quyết định để cho chúng ta tiến cung, tự nhiên trong
lòng cũng nhận rồi chuyện này, nếu như bệ hạ không thích, đại khái có
thể kiên trì đến cùng, nhưng Hoàng thượng không có, nếu không muốn làm
cái gì, chẳng lẽ người khác áp đảo là sẽ đáp ứng sao?”
“Ta cảm
thấy vấn đề không phải là ở Hoàng thượng, các ngườii thử nghĩ xem, nam
nhân năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình, nên chý ý nhất định ả nữ
nhân đang ở trong Duệ vương phủ kia, chiếm lấy bệ hạ không để cho ngài
trở lại, sợ chúng ta chia sẽ sủng ái của bệ hạ.”
“Nghe nói ả còn
đang mang thai, một nữ nhân mang thai thì còn có mấy phần nhan sắc đâu,
hay là ả dùng hài nhi trong bụng để quấn lấy bệ hạ.”
Có người
nóng nảy, cuống quít vội vàng hỏi, “Nhưng như thế nào cho phải, chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn ả đem bệ hạ độc chiếm? Phải làm sao để ả kia
không được như ý!”