Sáng sớm lạnh lẽo
quét đi ban ngày ấm áp, đây là một ngày không thích hợp thời khắc nhất,
Nhan Hi mở mắt ra, hơi dừng lại, theo thói quen đi tìm Đào Tiểu Vi co
rút ở trong chăn, không biết nàng mơ tới cái gì, trên mặt còn treo thần
sắc vui vẻ, hai cánh tay dây dưa ôm lấy cánh tay Nhan Hi, ôm chặc không
chịu buông ra, dường như là sợ bị người nào đoạt đi, tinh khiết như tính trẻ con.
Sắc trời còn sớm, Nhan Hi thói quen giờ này đã rời
giường luyện võ, cho nên nhẹ nhàng tránh thoát thân thể mềm nhũn của Đào Tiểu Vi, dùng chăn đem nàng khỏa chặt, lúc này mới im ắng rời giường
mặc quần áo, đi ra cửa.
“Gia, buổi sáng tốt lành.” Cửu Đỉnh cung
kính chờ chực ở cửa, chờ Nhan Hi đi ra cửa, theo thói quen đem cửa nhẹ
nhàng đóng kỹ, đi theo phía sau chủ tử, giữ vững khoảng cách vừa phải,
không xa không gần đi tới phòng luyện võ của Nhan Hi.
“An bài xong hết chưa?” Hỏi một câu không đầu không đuôi, Cửu Đỉnh cũng hiểu được ý Nhan Hi, lập tức trả lời chắc chắn.
“Dạ, đã tìm hơn mười người thân thủ mạnh mẽ, phân tán bố trí dựa theo ngài trước đó phân phó, sẽ không có không may.”
Nhan Hi gật đầu, “Cửu Đỉnh, theo ta luyện tập.”
“Gia, tuân lệnh.”
Ở bên cạnh Nhan Hi, Cửu Đỉnh không cần làm bộ đánh không lại Nhan Hi, vì
thực tế là như vậy, hắn luống cuống tay chân chỉ có thể chấp nhận ngăn
cản các đòn đánh, nhuyễn kiếm màu đen của chủ tử là thần binh lợi khí,
hơn nữa kế thừa võ công quỷ dị từ giang hồ kỳ, quỷ thần khó lường, khi
Nhan Hi mới là thiếu niên mười mấy tuổi hắn liền đã không phải là đối
thủ.
May là Nhan Hi cũng chỉ nghĩ có người theo hắn hoạt động một chút, không có tồn tại thắng bại trong lòng, nếu không Cửu Đỉnh ở dưới
kiếm của hắn, ngay cả một trăm hội hợp cũng không qua.
Sau khi
thu công, Nhan Hi cái trán khẽ toát ra mồ hôi, đây là tuyên bố sang sớm
vận động kết thúc, tiện tay nắm lên khăn lông chà lau binh khí, sau mới
nói, “Cửu Đỉnh, một hồi ngự giá, ta muốn nhìn thấy Vi Vi.”
Cho
nên, Đào Tiểu Vi khi mở mắt ra đã nhìn thấy phu quân nhà mình ăn mặc
chỉnh tề, long bào đế quan. Vuốt vuốt hai mắt, xác định nàng thật đã
tĩnh mà không phải là đang ở trong mộng mới giựt mình quái lạ hỏi, “Phu
quân, ta tại sao lại ở chỗ này?”