Sáng sớm, Nhan
Dung cũng vội vàng lấy xe ngựa đi ra, muốn đem theo vương phi Trúc Diệp
Đồng đi ngoài thành mười dặm, đến một gian miếu nhỏ cúng bái.
Quản gia muốn phái người đi theo lại bị Nhị hoàng tử không chút do dự cự
tuyệt, hắn nói là một nhà ba người ra cửa bồi dưỡng tình cảm, mang theo
mấy người hầu sẽ mất vui. Ra vẻ muốn được thoải mái chỉ có thể lừa gạt
được người khác, nhưng không thể gạt được thê tử sớm chiều gần nhau,
Nhan Dung nam nhân này thần quỷ bất xâm, không gì kiêng kỵ, hắn tình
nguyện tin tưởng mình hơn là đem mơ ước đi cầu Bồ Tát, hơn nữa, hắn
chính là lấy Trúc Diệp Đồng làm cớ mà thôi.
Vì muốn cho hắn lưu
đủ thể diện, chờ khi ra cửa, Trúc Diệp Đồng tiến lên ép hỏi Nhan Dung,
đến tột cùng là đang tính toán cái gì trong đầu.
Dường như là
phát hiện ánh mắt Trúc Diệp Đồng bất thiện, sau khi rời đi phạm vi thế
lực của Duệ vương phủ, Nhan Dung đẩy ra màn cửa xe ngựa chui vào, để cho ngữa tự do đi lại theo linh tính, tùy tiện đem hai vị chủ nhân mang đi
đến đâu cũng được.
“Tiểu Đồng, chúng ta một hồi sẽ đi bắc thành tìm một khách điếm nghỉ ngơi, sáng mai mới trở về vương phủ.”
“Chàng không phải muốn đi bái thần sao?” Trúc Diệp Đồng mắt chứa ý cười, dễ dàng
dùng móng tay đâm phá cái cớ lúc trước Nhan Dung dùng để qua mặt quản
gia.
“Cầu thần? Hừ, không bằng cầu mình, Tiểu Đồng ngoan, mấy
ngày qua trong vương phủ thật là quỷ dị, lão Thất lại đang làm chuyện
xấu, vì phòng ngừa người khác không cẩn thận đem máu dính lên áo choàng
mới của ta, phu quân dẫn nàng trốn xa một chút, miễn cho tai bay vạ
gió.” Nhan Dung nắm tay ra sức uy vũ, “Thật lâu cũng chưa từng thấy lão
Thất phí sức bố trí như vậy, lần này kẻ trúng chiêu nhất định rất xui
xẻo, ai, thật đáng tiếc ta không xem được náo nhiệt.”
Trúc Diệp
Đồng nhăn trán, “Phu quân, ta làm sao một câu cũng nghe không hiểu,
chàng có thể không dung quốc ngữ Yến quốc, dùng từ địa phương nói
chuyện.”
Bị quẫn một cái, Nhan Dung cũng không giận, thê tử nhà
mình chê cười thì chê cười, cũng sẽ không bị mất miếng thịt nào. Hắn như tên trộm cố ý giảm thấp xuống thanh âm, “Tiểu Đồng ngoan, sáng sớm hôm
nay, phu quân ta đi nhà xí giải quyết một chút việc cấp bách, nàng đoán
khi ta ở trước cửa nhà xí thấy cái gì?”