Đào Tiểu Vi nghỉ ngơi một lát lại bắt đầu cho hai đứa nhỏ bú sữa, bộ ngực vừa kéo ra một chút thì đứa nhỏ liền khóc rống.
Vú nuôi đã chuẩn bị trước giờ không thể dùng đến, bởi vì tiểu bảo bảo lỗ
mũi khẽ ngửi là có thể nhận ra đây không phải mùi hương thuộc về mẫu
thân mình, làm sao cũng không chịu há mồm, kiên quyết đem đầu nhủ nhét
vào cũng lập tức phun ra, ghét phun bọt khí cho người lớn nhìn.
Không còn phương pháp, Đào Tiểu Vi không thể làm gì khác hơn là tự mình ra
trận, thà chịu mệt mỏi còn hơn để khổ đến hài tử, nàng mất bao nhiêu khí lực mới đem hai bảo bảo sinh ra ngoài, giờ sao lại nhẫn tâm nhìn bọn
chúng vì đói mà liếm môi tìm sữa thật đáng thương.
Đào Tiểu Vi
trước ôm lấy nữ nhi, còn chưa cho nữ nhi bú thì nhi tử lập tức gào khóc, này hai đứa bé ngay cả lúc mới sinh ra cũng không khóc, lúc này bởi vì
muốn đoạt quyền ưu tiên cho ăn trước mà khóc không ngừng. Mẫu thân bị
kẹp ở giữa chỉ có thể để cho nha hoàn hai tay nâng nhi tử, chiếm đóng vị trí bên kia.
Bộ ngực đẫy đà như thế, cho dù bên trong phòng chỉ
có thiếp thân tỳ nữ chiếu cố nàng cùng các bà mụ đã sớm quen biết, nhưng nàng vẫn như cũ không thể ức chế mặt đỏ bừng bừng, đem màn giường buông xuống mới nguyện ý mở ra vạt áo.
Nhan Hi ở một bên nhìn biết
hết, rất yêu thương nàng vì cực khổ, đem nhi tử đang tham lam từng ngụm
lớn mà bú đoạt ôm đi, giao cho bà vú đang ở không, “Cho nó ăn.”
Là nam hài, dù là còn nhỏ cũng không thể cho sung sướng được, cũng là sữa người, sao cần phải chính là của mẫu thân mới được.
Về phần bảo bối khuê nữ của hắn, có thể nhiều chút được ưu ái, hưởng thụ sữa mẹ tự nhiên.
Tiểu nam nhi khó chịu căng tròn tròng mắt trừng trừng nhìn Nhan Hi, thần sắc bất thiện, dường như đã hiểu nam nhân phụ thân này đang phá hư chuyện
tốt của nó.
Bà vú ôm nhi tử, hướng về góc giường nhỏ đã chuẩn bị trước đó đi tới, tính ngồi xuống nâng hài tử thật tốt cho nó ăn no.
Có thể làm nhủ mẫu của tiểu hoàng tử là cỡ nào vinh quang, bà ấy trong lòng tràn đầy vui sướng.
Ai ngờ mới động một bước, tiểu hoàng tử hé miệng gào khóc, tiếng khóc mười phần vang dội bên trong nội thất.
Không có nước mắt, không có động tác khoa trương, nó chẳng qua là dùng khí
lực lớn nhất phát ra tiếng khóc thê thảm, thậm chí ở lúc lấy hơi khóc
tiếp, nó còn không cam lòng yếu thế trước hai mắt lạnh lùng của phụ thân đang nhìn nó.