Đưa mắt nhìn bóng lưng Vân Diễm đi xa, thân hình lảo đảo, vết thương cũ chưa lành, lại vừa ẩn
núp cơ hồ suốt cả đêm, vết thương vỡ toang, máu chảy ướt cả xiêm y.
Từ lúc Vân Diễm vào Duệ vương phủ một khắc kia lên, Nhan Dung liền phát hiện vị trí của hắn.
Cũng không phải Nhan Dung võ công cao mà phát hiện được, thật sự là Vân Diễm chọn vị trí không được tốt, vừa lúc Nhan Dung đang ở sân đối diện nhìn
lên mái hiên, vì hắn đang ôm Nhan Noãn Noãn chơi trò bay cao nên khóe
mắt liếc thấy đạo bóng đen phi xuống rồi ẩn nấp.
Ngay sau đó,
Nhan Dung tò mò nhưng nhiều hơn là có chút lo lắng, quan sát một lúc
lâu, rốt cục xác định được người trên nóc nhà có quen biết, cho nên đem
khuê nữ giao cho thê tử, rồi thúc giục họ đi ngủ sớm một chút, Nhan Dung ngồi ở trên khung cửa sổ, dập tắt cây nến nhìn chằm chằm hắn không tha.
Vân Diễm dán tại mái hiên lạnh như băng thật không dễ chịu, Nhan Dung gà
quay rượu trắng trên bàn lại rất thư thái, rốt cục đợi đến đêm khuya
người yên lặng nhìn thấy đối phương quyết định hành động, mới tùy ý chùi chùi tay theo sau.
Muốn lấy rượu của Vân Diễm hắn đã sớm có dự mưu.
Nhưng là, hắn cũng không có nghĩ muốn nhiều hơn.
Trở lại bên trong phòng, Trúc Diệp Đồng còn chưa ngủ, dưới ánh nến là vì
Nhan Noãn Noãn may một chiếc áo bông nhỏ, hài tử mỗi ngày càng lớn,
không bao lâu đồ đã không hợp thân .
Nhan Dung rầu rĩ đi qua ôm
lấy thê tử, “Tiểu Đồng ngoan, phu quân đã làm một chuyện hồ đồ, bây giờ
không biết làm sao giải quyết.”
Trúc Diệp Đồng dừng một chút, tiện tay đem kim châm để xa, trở về ôm lấy Nhan Dung, nhẹ nhàng hỏi, “Chàng làm sao vậy?”
Cho nên, triệt để, Nhan Dung lần nữa đem mọi chuyện về Vân Diễm nói ra tất
cả, từ lúc Đào Tiểu Vi bị cướp đi, dọc theo đường đi cùng Vân Diễm sớm
chiều uống rượu, lúc cảm thấy nhàm chán liền chạy mất tăm, bởi vì nhất
thời nhàm chán còn trên tàng cây khắc lại câu thơ, kể đến lúc Vân Diễm
không quản ngàn dặm theo đuổi, dĩ nhiên, còn có chuyện mới vừa rồi gặp
hắn, không có nửa điểm giấu diếm.
Trúc Diệp Đồng buồn cười không dám cười, “Phu quân, chàng thế này có tính là lừa gạt tình cảm người ta hay không?”
Nhan Dung khó chịu, hướng đến chiếc cổ nhạy cảm của Trúc Diệp Đồng gặm, “Thê tử không ngoan, không cho chê cười ta, nếu sớm biết hắn đơn thuần như
vậy ta mới không cùng hắn đùa giỡn, dù gì cũng là giáo chủ đứng đầu một
giáo, làm sao dễ dàng như vậy thật lòng yêu thương ai đâu.”
Trúc
Diệp Đồng nhẹ nhàng đẩy ra phu quân, ngón tay búng lên mi tâm của Nhan
Dung, “Phu quân a, kia tuy là Hỏa Thần giáo giáo chủ cao cao tại thượng, nhưng không có nghĩa là hắn đối với chuyện nam nữ hiểu rõ, chàng không
thể xem bề ngoài mà so sánh.”