Quý Hỉ xa xa đã trông
thấy hoàng đế ôm nương nương không nhanh không chậm đi tới, hắn bận rộn
khoát tay để cho các cung nữ đứng ở hai bên chờ sẵn, chính hắn trên mặt
cười tươi chào đón, “Bệ hạ, nương nương, mời.”
Đào Tiểu Vi nhìn lên, không nhịn được le lưỡi, lại đem đầu chui trở lại trong ngực Nhan Hi, chắc lưỡi không dứt.
Thức ăn theo tiêu chuẩn cung đình, bàn ăn khổng lồ, các khay chén đặt nhiều
đến hoa cả mắt mà cũng thật chỉnh tề, lượn lờ mùi thơm, Đào Tiểu Vi cảm
thấy dường như mọi thức ăn cả đời nàng có thể ăn đều tập trung ở đây,
chim, cá, rau dưa, thậm chí loại thức ăn mùa này căn bản không có cũng
xuất hiện ở trước mắt.
Này chỉ là một bữa ăn mà thôi, nhìn vẻ mặt thái giám Quý Hỉ, dường như đang nói ở ngoài cung không thể được như
thế này, trù phòng của Duệ vương phủ làm sao bằng ngự thiện phòng vật
liệu đầy đủ.
Đào Tiểu Vi trực tiếp che bụng, “Phu quân, ta không muốn ăn, chàng thả ta xuống, ta muốn trở về phòng ngủ đi.”
Nàng vẫn cảm thấy chuyện ăn cơm, đồ ăn mùi vị là trọng yếu hay tâm tình mới
trọng yếu, tâm tình tốt dù ăn rau dại cây củ cũng là mỹ vị, tâm tình
không tốt dù đem thịt rồng bưng lên cũng không muốn động đũa.
Một bữa ăn gióng trống khua chiêng như thế, chiếc đũa cũng không được chính mình cầm, còn có mười mấy cung nữ ngó chừng, thật không được tự nhiên
chút nào.
Ăn cơm mà thôi, cũng phải hiển lộ rõ ràng uy nghiêm hoàng gia sao.
“Quý Hỉ, dẫn người của ngươi lui xuống đi.” Tùy tiện chọn lại mấy thứ ngon
miệng là được, những thứ khác toàn bộ đem xuống, Nhan Hi có mấy phần
không vui, “Sau này ngự thiện không cần phô trương như thế.”
Quý Hỉ như hóa đá.
Tiên hoàng khi còn tại thế, ngự thiện như vậy chỉ có thể coi là thấp nhất,
bình thường phải hơn hai trăm món ăn, hôm nay hắn mới cho tân hoàng
chuẩn bị hơn tám mươi thôi, bệ hạ lại còn ngại nhiều sao.
Hắn dù sao cũng là vua của một nước, ngự thiện nếu quá keo kiệt, nói ra sẽ tổn hại đến mặt rồng a.
Bất quá, người giỏi về nhìn sắc mặt – Quý Hỉ cũng không dám phát biểu ý
kiến vào lúc này, nghe theo Nhan Hi ra lệnh, để cho các cung nữ đem phần lớn thức ăn xuống, hắn mới cung kính đứng ở phía sau Nhan Hi.
“Ngươi cũng lui xuống!” Nhan Hi cũng không niệm tình của hắn.
Được, hắn cũng lui, ai, Quý Hỉ trong lòng thở dài, chỉ đành phải ấm ức đi.