Lạc hà phong, hơn mười năm chưa từng có khách lạ, mà
ngày nay, lần đầu tiên đón khách, phong cảnh tráng lệ, kinh tâm động
phách này đã thêm vài phần nhân khí.
Nhan Dung một tay nắm tay nhỏ bé của Trúc Diệp Đồng, một tay tay dắt
lấy vạt áo Cửu Đĩnh, ra sức lôi kéo người ở phía sau, cố gắng đi theo
Nhan Hi giờ đã ở trên đỉnh núi.
"Đa tạ điện hạ." Cửu Đĩnh vội vàng nói tạ ơn, Lạc hà phong cũng muốn
gây khó dễ a, ngày hôm nay nếu không phải Nhan Dung trợ giúp hắn một
tay, hắn một đội trưởng thị vệ Duệ vương phủ, sợ là phải ngồi xổm tuột
lại phía sau, cước bộ của chủ tử đều theo không kịp, còn nói chi đến
chuyện hộ vệ.
Nhan Dung tùy ý khoát khoát tay, nghiêm mặt, tay không buông Trúc Diệp
Đồng. Rất khó mới nắm được tay nàng, hắc sa không che được đôi mắt đẹp, liếc mắt nhìn hắn, nhưng cũng không có mạnh mẽ tay rút về.
"Gia, ngài nhìn xem bên kia có đúng là có một tòa phòng ở không, loại
địa phương này còn có người ở sao?" Cửu Đĩnh dụi mắt, hầu như cho rằng
chính mình hoa mắt.
"Đây là thú vui của mỹ nhân quốc sư a, cư nhiên đem nhà đặt tại một nơi như vậy." Nhan Dung tay che nắng, dõi mắt trông về phía xa.
Cách đó không xa là nhà gỗ ba gian dùng đại thụ xây thành, hàng rào
cũng đều làm từ gỗ, lượn lờ khói bếp từ ống khói bay ra, tạo thành một
đám mây đen.
Một tiểu cô nương mái tóc thắt bím ôm một túm củi khô từ sau phòng đi
tới, khuôn mặt nhỏ nhắn bình thản lộ vẻ mỉm cười, trong miệng còn hát
nho nhỏ bài hát không biết tên gì, bước đi sôi nổi, trong sáng thật
đáng yêu.
"Tô Bối Nhi còn có một hài tử a?" Nhan Dung nghĩ việc thực sự là theo
không kịp thời đại, hoàn toàn đánh giá không ra vị nữ quốc sư này."Tiểu đồng, chúng ta đi đến tiểu tử kia hỏi thăm một chút."
Tuy rằng là hỏi, Nhan Dung đã trực tiếp lôi kéo Trúc Diệp Đồng đi rồi, không bao lâu, đã đi tới nhà gỗ, bán ngồi xổm bên cạnh tiểu cô nương,
cười tủm tỉm hỏi, "Tiểu muội muội, nơi này là nhà của muội sao?"
Nắm củi trong tay nữ hài rơi xuống, lông mi như cây quạt chớp chớp lên xuống, ánh mắt từ trên mặt Nhan Dung chuyển qua mặt Trúc Diệp Đồng,
dường như không thể tin được hai mắt của mình, tiểu nữ oa lấy tay dùng
sức xoa, thẳng đến sưng đỏ mắt sắp chảy ra nước mắt, mới dị thường hài
lòng nói, "Các ngươi là người sao?"