Bị Nhốt Vong Quốc Công Chúa

Chương 249: Chương 249: Cao nhân ẩn cư 8






"Nương tử, kỳ thực vi phu không hề liên quan đến hai nam nhân kia, không chỉ như vậy, so với bọn hắn, ta còn hơn một chút về khí khái nam tử a." Dùng hai tay kéo ngắn khoảng cách với Thủy phu nhân, đại hồ tử rất sợ thê tử nhà hắn, tâm tư lại bị ai đó lấy mất, thành thân cho đến bây giờ, đều đã có hai hài tử, quan tâm của hắn đối với nàng nửa điểm cũng không ít.

Sắc mặt noản hồng, Thủy phu nhân đánh hắn một cái, hắn nói những lời này, đây là Tướng Công đại hồ tử của nàng lại bắt đầu cùng nàng đùa giỡn a.

"Có nói hay không?" Đôi mắt giơ lên, thanh âm cũng cao hơn.

"Phu nhân, thê tử, nương của hài tử ta, nàng thực sự là oan uổng vi phu, ta thực sự cùng những người đó, một điểm quan hệ cũng không có." Thanh âm càng ngày càng nhỏ, thân thể cao to cường tráng cũng càng ngày càng đến gần, ánh mắt lóe ra đùa giỡn như nói, ta đang nói sạo, ta xấu lắm, toàn bộ lời vừa nói đều là nói dối.

Thủy phu nhân nở nụ cười, mỹ đến kinh tâm động phách, đại hồ tử nhìn ra, dấu vết của nguy hiểm sắp đến.

"Ta thua, ta tất cả đều nói cho nàng, nương tử, nàng tạm tha ta lần này nga." Hắn không qua được sắc a, ôm lấy chân nhỏ của người ta, đại chưởng nhân cơ hội vén lên váy tìm kiếm.

"Buông, chàng làm gì? Bọn nhỏ còn đang bên ngoài, không nên như vậy."

"Không có việc gì, hai tiểu tử kia rất thông minh, biết phụ mẫu 'Bề bộn nhiều việc', là sẽ không tiến đến quấy rầy." Thoát đi quần áo trước ngực Thủy phu nhân, mỹ cảnh nữa ẩn nữa hiện làm đại hồ tử nuốt nước miếng, bế lên Thủy phu nhân đi đến phòng ngủ, một bộ dạng vô cùng cấp bách.

"Tướng Công, chàng còn không có. . . . Ngô ngô. . ."

Âm thanh làm kẻ khác phải mặt đỏ tim đập, đã nhanh thay thế mọi lời nói, bên trong cảnh xuân một mảnh, đại hồ tử đã thành công dùng « nam sắc » cho qua chuyện, hắn không muốn nói chuyện quá khứ, nàng thoạt nhìn phi thường điêu ngoa, tinh xảo, nhưng tới rồi trên giường, cũng không thể không mềm nhũn thành một đoàn, mặc cho hắn xoa nắn.

Vù vù!

... . . .

Tô Bối Nhi thoạt nhìn có chút chật vật, rơi xuống vách núi, làn váy trắng cũng bị cành khô làm rách tơi tả, so với tên khất cái trên đường, còn muốn nghèo túng hơn. Nàng cũng không thể chịu đựng được bộ dạng lúc này của mình, nguyên bản nàng cũng không muốn làm người khác chú ý, nên cứ như thế thẳng đường đi về thôn nhỏ, nơi giam cầm Đào Tiểu Vi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.