Bộ dáng buồn ngủ không có tinh thần, cũng không tươi cười.
Đem nàng ôm vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, hắn cũng suy đoán được nàng lại nghĩ tới lúc ở Tuyền Châu.
Cuộc sống như Trúc Diệp Đồng và Nhan Dung nàng luôn luôn tâm nguyện như thế, nhưng chỉ là sợ Nhan Hi phiền lòng, nên không nhắc mà thôi.
“Vi vi?”
“Ân!”
“Chờ ta giải quyết xong chuyện kinh thành, chúng ta sẽ bỏ lại tất cả, trở
lại thời gian sống thanh nhàn như lúc trước, được không?” Nàng không đề
cập tới thì hắn sẽ nói, tuy rằng còn cần rất nhiều thời gian, thế nhưng
nó có thể cho nàng một hy vọng, để làm động lực duy trì khả năng thực
hiện được mộng tưởng
Quả nhiên Đào Tiểu Vi ánh mắt như lóe sáng, nắm cổ tay Nhan Hi, tựa hồ muốn nói, thật vậy chăng? Thực sự có thể đi sao ?
“Thực sự, Tướng Công bảo đảm với nàng, thế nhưng còn cần chờ một chút nữa,
nếu như không triệt để diệt trừ hậu hoạn, truy binh vĩnh viễn không thể
ngừng nghỉ tìm chúng ta.” Bàn tay to để trên bụng mềm mại bằng phẳng của Đào Tiểu Vi, “Nàng cũng không hy vọng chúng ta có hài tử mà còn bị
người đuổi theo nữa chứ?”
Đào Tiểu Vi lập tức lắc đầu, nàng cũng
từng vì vậy mà lòng đau nhức, mất đi hài tử đầu tiên yêu quý, nàng biết
rằng Nhan Hi tuyệt đối không nói chuyện này chỉ để dọa nàng.”Tướng Công, chàng có tài, Yến quốc gặp họa chỉ cần có chàng rất nhanh sẽ được giải
quyết, ta nghĩ nếu có thay đổi người làm hoàng đế, ai cũng không để cho
chàng, một người có khả năng như vậy được ra đi, huống chi chàng mới
chính là hoàng đế chân chính, nếu để cho người khác, cho dù có cùng quan hệ huyết thống, hắn cũng không dễ dàng tín nhiệm chàng, ta lo lắng. .
.”
“Không có gì phải lo lắng, lão đã rất già rồi, mặc dù hiện tại có thể nháo loạn cũng chỉ vài năm nữa.”. ‘Lão’ trong miệng Nhan Hi
không có nửa điểm cung kính, Đào Tiểu Vi cũng biết người mà cả hai cùng
nói đây là chỉ thân phụ của Nhan Hi – Yến Quốc hoàng đế. Nhưng Đào Tiểu
Vi không giải thích được vì sao thần sắc Nhan Hi trong lúc đó biểu tình
như là không có gì.