Bị Nhốt Vong Quốc Công Chúa

Chương 420: Chương 420: Chiến trường thật sự (8)




“Vi vi, đây chỉ là ta muốn đưa ra một tín hiệu mà thôi.” Bất đắc dĩ hắn lại lấy thêm một cái bánh nữa đưa đến bên môi nhỏ nhắn đang không vui, Nhan Hi đang lo lắng, hắn không thể mạnh tay làm cho Đào Tiểu Vi ngỡ đây là sự thật, nên chắc phải cố gắng giải thích mọi việc cho nàng, chỉ là không phải một sớm một chiều nàng có thể hiểu hết.

Hơi hướng về phía trước, Đào Tiểu Vi chớp chớp mắt vài cái làm cho hàng lông mi cong dài vẫy vẫy như cánh quạt, nàng uống xong nữa ly trà liền thay đổi âm thanh rất phong tình quyến rũ, “Vương gia! ~ “

Tiếng nói mềm nhũn, nũng nịu, vừa nghe đã biết đây không phải ngữ điệu quen thuộc của nàng, nó làm cho Cửu Đĩnh nghe được cũng phải nổi cả da gà, hắn dị thường bội phục chủ tử có thể bình tĩnh như vậy, dưới tình huống đó, Nhan Hi còn có thể nhàn nhã, bảo trì sắc mặt như không có gì khác thường, mà đợi Vương phi ra chiêu.

“Ngài nếu hạ lệnh thu hết các lễ vật, thiếp cũng không thể quản được quyết định của vương gia, chỉ là, trên lễ thiếp còn có ghi tặng rất nhiều tuyệt sắc mỹ nữ, chẳng lẽ ngài cũng muốn có một hậu cung trong phủ của chúng ta sao?” Khẩu khí tuy nhẹ nhàng và tươi cười trên môi, nhưng trong mắt Đào Tiểu Vi thì đằng đằng sát khí.

Nhan Hi lập tức đem hai tay gối đầu nhìn sang chỗ khác, để cho ánh mắt không chú ý đến cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu ngay trước mắt, “Thu là tất nhiên phải thu.”

Cái gì? Đào Tiểu Vi nhảy dựng lên như su tư mà không thèm để ý đến ngữ điệu, “Thật là muốn thu.”

Cọp không ra uy thì hắn quên đi trong Duệ vương phủ ai mới là lão đại a.

Nhan Hi rất khéo chống trả Đào Tiểu Vi đang dương nanh múa vuốt, ngón tay hắn chỉ vào Cửu Đĩnh nói, “Vi phu tất nhiên là không có khả năng thương hương tiếc ngọc tất cả chỗ nữ nhân này, số người này khi vào phủ lập tức sẽ thưởng cho Cửu Đĩnh, nếu như phu nhân vẫn còn lo lắng, vậy sẽ để Cửu Đĩnh mang theo đám nữ tử kia ra phủ sống một mình, như thế nào?”

Cửu Đĩnh ôm trán kêu rên, “Gia, cầu ngài cho thuộc hạ một con đường sống, Thiên Đồng nếu như biết được, nhất định sẽ cầm kiếm truy sát thuộc hạ.”

Tuy rằng còn chưa có thành hôn, nhưng vị hôn thê của hắn không phải dễ chọc như vậy. Ban thưởng này hắn quả là không có phúc khí hưởng thụ, Cửu Đĩnh quỳ gối trên mặt đất, đau khổ nhăn nhó cả mặt mũi, hận không thể một cước đem hết bọn nữ tử này đá ra khỏi không trung, mắt không gặp thì tâm không phiền.

“Cái này không liên quan đến ta, thê tử của ngươi ngươi tự đối phó.” Nhan Hi cho tới bây giờ không hề ra dáng một chủ tử có lương tâm, chỉ cần Vương phi của hắn không nháo, thì cho dù thê tử người khác có đánh đến phòng của hắn đi chăng nữa, hắn cũng không quản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.