Gần đến kinh thành là
càng gần Nhan Hi mấy phần, Tô Bối Nhi cả đêm không ngủ được, xuyên qua
cửa sổ nhìn si ngốc một ánh sao lóe sáng, ánh sáng của vì sao cực kỳ
giống ánh mắt của Nhan Hi, lạnh nhạt và băng giá.
Từ Hoa Cốc đến Yến quốc, nàng tới tới lui lui biết bao nhiêu lần ngay cả chính nàng cũng không nhớ nổi.
Chẳng qua mỗi một lần đều có trở ngại rất lớn che ở trước mặt nàng, mặc dù
cùng Nhan Hi gần trong gang tấc, cũng không có cơ hội nhìn nhau. (thấy
gớm, ai thèm nhìn bả đâu mà “nhìn nhau”. Tự suy tự diễn )
Nhưng qua tối nay, ngày mai nàng sẽ danh chánh ngôn thuận đến bên cạnh Nhan Hi, nấp bên dưới sự bảo vệ to lớn của hắn.
Yến quốc, đúng là ngôi nhà cuối cùng của cả đời nàng, Nhan Hi trở thành phu quân của nàng, cầm sắt cùng nhau sống đến bạc đầu.
Cho dù bọn họ trong lúc đó còn tồn tại một Đào Tiểu Vi, Tô Bối Nhi cũng không để ý.
Nàng có lòng tin, trong thời gian ở lâu dài nàng sẽ bắt được lực chú ý của
Nhan Hi, mặc dù cuối cùng không thay thế được Đào Tiểu Vi, nhưng cũng
không sao.
Ít nhất, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng đó có
nàng, có bóng hình xinh đẹp của Tô Bối Nhi, trong lòng của hắn sẽ có một chỗ cho nàng, đối với Tô Bối Nhi mà nói, như vậy đã có thể thỏa mãn.
Nhan Hi thật kiêu hùng, không có nữ nhân nào có thể đem hắn độc chiếm, Tô Bối Nhi tin vào ánh mắt của mình sẽ không nhìn lầm.
Tờ mờ sáng, Tô Bối Nhi mới mệt mỏi mà ngủ một lúc, những cảnh trong mơ
ngắn ngủi cũng giống như ngày thường, trong đó tràn đầy là bóng dáng của Nhan Hi, một cái nhăn mày, một nụ cười, vui mừng hay buồn khổ, tất cả
đều vì hắn.
Qua ngày mai, nàng cũng rốt cục có cơ hội đem sự
tương tư nhung nhớ này cho Nhan Hi cảm nhận được, không hề phải một mình đau khổ một mình thưởng thức nó…
Quý Hỉ được phái ra thành
nghênh đón Lỗ quốc công chúa, hắn dung nghi thức đặc biệt nghênh đón, cố ý ra nghênh xa ba mươi dặm đón công chúa loan giá, tuyên đọc ý chỉ tân
hoàng.
Rồi cho xe ngựa chờ giờ lành vào cung cử hành nghi thức.
Tô Bối Nhi nhìn Vân Diễm bằng ánh mắt đắc ý, mặc dù chính nàng cũng có
chút ngạc nhiên, Nhan Hi lại khinh địch như vậy, đã tiếp nhận nàng vào
cung, còn chuẩn bị nghi thức hành lễ đặc biệt, thật sớm đã phái người ra đón nàng.
Vân Diễm cảm giá có cái gì không đúng, đem Tô Mạt Nhi
kéo qua một bên, hạ giọng nói, “Muội muội, chuyện này có chút quá nhanh, hay là tìm cớ từ chối mấy ngày nữa hãy cử hành, để cho ca ca giúp muội
điều tra Nhan Hi đang nghĩ gì.”