Tô Bối Nhi trên đầu
mang mũ phượng rất nặng, còn có hồng sa che trước mặt, tầm mắt có thể
nhìn thấy chỉ là đôi giầy thêu của nàngmà thôi. Bất quá, lấy võ công của nàng tự nhiên cũng nghe ra bên cạnh có rất nhiều hơi thở, trong lòng
nghi ngờ nhưng giờ phút này cũng không tiện đặt câu hỏi, bên người nàng
có hai cung nữ đỡ giúp, nhắc nhở nàng bật thềm và những cánh cửa cung,
đã gần ba canh giờ nhưng không tìm được hơi thở Nhan Hi, Tô Bối Nhi
trong lòng khẽ thất vọng.
Rốt cục đến lúc tuyên đọc thánh chỉ phong thưởng kim sách.
Lỗ quốc công chúa Tô Bối Nhi là thân phận đặc biệt, tên của nàng xếp hạng thứ nhất, được sắc phong là Chiêu Dương quý phi.
Không đợi nàng kịp vui vẻ, lão Thừa tướng tiếp tục đọc tiếp, Nhu quý phi, Trương Hiền phi, Lý chiêu dung…
Một hơi đọc hơn nửa canh giờ.
Tô Bối Nhi chỉ cảm thấy bên cạnh như có trận trận gió rét thổi qua, hôm
nay, không phải là lễ thành thân của nàng cùng Nhan Hi sao? Tại sao còn
vào lúc này phong thưởng nữ nhân khác?
Nàng rất muốn vén lên hồng sa, tự mình đến trước mặt Nhan Hi hỏi cho ra lẽ, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng suy nghĩ tới cuộc sống của nàng sẽ gắng liền ở đây đến cuối đời nên tự mình kềm chế, tiện tay nắm lấy cung nữ bên cạnh, nhỏ
giọng hỏi, “Bên cạnh ta đứng rất nhiều người, họ là cung nữ và thái
giám?”
Cung nữ kia bị nàng bắt lấy cổ tay làm đau, cũng không dám la lên, bây giờ Tô Bối Nhi được Hoàng thượng ban cho chức vị Chiêu
Dương quý phi, trước mắt là nữ nhân có phẩm cấp cao nhất trong hậu cung, nên chỉ giám tiểu tâm dực dực đáp, “Hồi nương nương, có cung nữ cũng có thái giám, còn có rất nhiều những nương nương khác đứng ở phía sau
Người.”
Tô Bối Nhi đầu như có tiếng nổ lớn. “Hoàng thượng còn thú những nữ nhân khác?”
Cung nữ cũng cảm thấy kỳ quái, vị nương nương này thoạt nhìn thật giống
như không biết hôm nay là hơn một trăm vị nương nương được bệ hạ tiến
cung thụ phong, “Nương nương, có một trăm ba mươi bảy vị nương nương chờ chực đón nhận kim sách.”
Một trăm ba mươi bảy? ? ? ! ! ! !
Tô Bối Nhi đọc lại mấy chữ này, trong ngũ tạng lục phủ dường như bị thánh
hỏa của thần giáo phản phục nóng rực, nàng lại cùng một trăm ba mươi sáu nữ nhân đồng thời chia xẻ một lễ thành thân trọng đại và duy nhất trong đời.
“Nhan Hi, làm sao chàng có thể đối với ta như thế?” (không
như thế thì như thế nào, ai bảo bám dai như đĩa, khà khà) . Tô Bối Nhi
trong lòng gào thét, mũi ức chế không được chua xót, nước mắt thiếu chút nữa đã tuôn ra.