Tô Bối Nhi sau khi bị trục xuất cung, được đưa lên một chiếc xe ngựa vô cùng tầm thường,
thẳng đưa đến Nam thành trong một thành trấn mới dừng lại.
Có thị vệ tiến lên gõ gõ cửa, đợi bên trong viện có người đi ra mới để lại
cả người lẫn xe ngựa, ngay cả khi giáp mặt cũng không nói lời nào, xem
ra đã ngầm hiểu.
Kia giống như người hầu tiến lên vén rèm xe, lập tức hít vào một hơi sâu, bên trong Thánh cô của bổn giáo mất tinh thần
ngồi đó, cũng không nhúc nhích, dường như bị chế trụ huyệt đạo.
Vội vàng khuôn mặt tươi cười nghênh đón, ngăn cản lại thị vệ đang chuẩn bị
đi, lặng lẽ đem ra một thỏi bạc nhét vào tay áo đối phương, lúc này mới
nhỏ giọng hỏi, “Quan gia, trong xe ngồi là quý phi nương nương trong
cung?”
Biết rồi còn hỏi.
Bất quá đã nhận lấy bạc, thị vệ vẫn gật đầu.
“Nương nương không ở trong cung, làm sao lại bị đưa đến nơi này?”
“Nàng từ nay về sau cũng không phải là cái gì quý phi nương nương nữa, bệ hạ
có lệnh, cho giáo chúng Hỏa Thần giáo trước sáng mai rời khỏi kinh
thành, các ngươi hay là nhanh lên một chút đi thôi, nếu chậm cũng đi
không được.” Lời này vốn là nên để Tô Bối Nhi nói với các giáo đồ như
họ, bất quá nàng huyệt đạo bị điểm, thị vệ lại vừa thu bạc của bọn họ,
nên đem tin này nói trước.
Nói xong, liền thúc dục tuấn mã, ngẩng đầu đi, lưu lại nô bộ nhà kia đứng nguyên tại chỗ một mình ngẩn người.
Nha hoàn tiểu tâm dực dực đem Tô Bối Nhi đỡ xuống xe ngựa, nàng thân thể
cứng ngắc không cách nào hoạt động, trừ ôm hận nhắm mắt lại cũng không
còn phương pháp nào.
Tô Bối Nhi là Thánh cô Hỏa Thần giáo, địa vị cao thượng, mặc dù gả cho người, thân thể băng thanh ngọc khiết cũng
không dung có người khác đụng chạm.
Người có năng lực hóa giải
huyệt đạo của Nhan Hi, trong sân cũng chỉ có hai người nhưng đều là nam
nhân, Tô Bối Nhi thà rằng chết cũng không cho phép bọn họ đụng vào thân
thể.
Đang giằng co, hai đạo trọng lực đem huyệt đạo của Tô Bối
Nhi giải khai, Tô Bối Nhi thân thể mềm nhũn khụy xuống, trán sắp hướng
đến bậc cửa đập xuống, không đợi nàng sợ hãi, một đôi cánh tay hữu lực
vững vàng tiếp được nàng, ôm vào trong ngực, kia ấm áp hơi thở quen
thuộc, làm tan đi hàn băng trong mắt biến thành những giọt lệ.
“Tham kiến giáo chủ! !” Quỳ xuống, phía sau đi theo tới các bạch y thị vệ có
trật tự phân tán cảnh giới, hiện lên thành hình quạt đem Vân Diễm cùng
Tô Bối Nhi che ở giữa.