Còn có nhiều như vậy ánh mắt khát vọng, không kiêng kị gắn trên người Nhan Hi.
Nàng không thích tận mắt nhìn thấy cái loại mơ ước trần tục đó.
Cho dù là Nhan Hi căn bản cũng không có chú ý tới, nàng cũng vô cùng không thích.
Nhưng không có cách nào, về tình về lý, nữ nhân trong cung có quyền lợi đem
ánh mắt đó rơi vào trên người phu quân của nàng, thậm chí Tô Bối Nhi
theo quy luật cũng đứng trong hàng ngũ đó.
Các nàng toàn bộ đã nhận lấy kim sách, từng có phong hào cung phi.
Cái đó và tình cảm của Nhan Hi hoàn toàn không có quan hệ.
“Đang suy nghĩ gì mà xuất thần như vậy?” Nhan Hi không biết lúc nào từ bên ngoài đi vào, đứng ở bên giường, ân cần nhìn nàng.
Theo thói quen nở ra nụ cười, “Ta nhắm hai mắt, làm sao chàng không nghĩ là ta đang ngủ?”
“Hơi thở rối loạn, thở dài thở ngắn.” Ném cho nàng tám chữ, để cho Đào Tiểu
Vi tự mình suy nghĩ, Nhan Hi ngồi ở bên cạnh nàng, nhẹ nhàng đem ngón
tay khoác lên mạch đập của nàng, “Lúc này nàng không nên suy nghĩ lung
tung, sẽ ảnh hưởng đến hài tử, đối với nàng cũng không tốt.”
Lật
lại thân, lấy tay và khủy tay chống đỡ tận lực không nên áp bách đến
bụng, Đào Tiểu Vi giống như con mèo nhỏ mệt mỏi, đem gương mặt tiến tới
bên cạnh Nhan Hi, để ở trên bụng của hắn, nhẹ giọng nói, “Người xấu, Nhị ca ca cùng Nhị tẩu không chuẩn bị ở trong kinh sinh hài tử, ta nghĩ…”
Cắn môi, liều mạng giày xéo đến màu môi trắng nhạt, đem lời còn lại cũng nuốt trở lại trong bụng.
Hai mắt lạnh lùng nghiêm khắc nhìn kỹ
Đào Tiểu Vi, sau một hồi khá lâu, Nhan Hi vẻ mặt ầm trầm cũng không khôi phục như cũ, “Nàng nghĩ cùng bọn họ cùng đi?”
Đem lời nói nàng không dám nói nói ra, cũng dùng ngữ điệu ôn hòa nhưng không hợp vẻ mặt, tà nịnh chăm chú nhìn nàng.
Kia vẻ mặt căn bản là không đợi đáp án khẳng định từ trong miệng nàng thốt ra.
Nhưng là, nàng thật không muốn sống cuộc sống như thế này nữa.
Núp ở dưới cánh chim của Nhan Hi, nhìn người vì mình chống đỡ cả bầu trời,
cuộc sống chỉ có của hai người, đây mới là chân chính cuộc sống.
Nhưng tất cả thật ra chỉ là một loại giả tượng, Nhan Hi đích thân chế tạo,
cũng là nàng làm bộ không nhìn thấy thế giới bên ngoài phủ.
Lúc
chưa có hài tử, nàng sống không cần nghĩ ngợi, cái gì cũng không sao cả, chỉ muốn khoái lạc, chỉ cần phu quân đối với nàng tốt, chỉ cần bình an.
Bây giờ, trong bụng có tiểu bảo bảo, rất nhiều chuyện, suy nghĩ đã biến thành không giống với lúc trước.