Phòng trò chơi ở Tú lâu Đào Tiểu
Vi sớm đã không tới đó nữa, lúc nhỏ nàng bất tri bất giác dần dần rời xa nó, nơi đó đã từng cho nàng vô số niềm vui, nhưng hơn nửa năm nay nàng
cũng không bước vào.
Súng bắn nước là món nàng thích
nhất, chiếc xe ngựa nhỏ được điêu khắc giống như thật, còn nhiều thứ
nàng còn chưa khám phá nhưng cũng chẳng còn tâm tư nào mà ngoạn, cuối
cùng cầm trong tay nàng chỉ còn lại búp bê vải đã thập phần cũ nát nàng
trở lại ngựa gỗ ngồi xuống.
Cuộc sống không có Nhan Hi, nàng xem búp bê chính là thế thân của hắn, ban đêm nàng ôm búp bê mà nhớ đến Nhan Hi, đến khi lửa giận lại phát lên, búp bê này lại biến thành nơi
nàng trút giận, dù đánh thế nào nó đều lẳng lặng mỉm cười nhìn nàng,
dường như tận lực bao dung tất cả xấu tính của nàng.
Nàng không cần hắn như búp bê kia, chỉ cần có hắn ở bên.
Nàng đem búp bê đặt ở trên ngựa
gỗ, mặt lẳng lặng nàng cắn môi ngăn không được nước mắt chảy ra, là lỗi
của hắn, dựa vào cái gì đã trở về còn muốn nàng làm ra bộ dường như
không có việc gì, khuôn mặt tươi cười chào đón.
Vô thức trong lòng nàng tính
toán thời gian, lúc này Người xấu hẳn là đã vào phủ, được mọi người
cuồng nhiệt sùng bái vây quanh, đi qua sân chằng chịt người một đường đi tới nội viện, sẽ uống trước trà, lại nghe quản gia lải nhải, sau đó làm gì? Ăn cơm chiều? Đọc sách? Ngủ?
Đến bây giờ hắn cũng không phát
hiện nàng không ở đó sao, cũng không có phái người tìm nàng. Quả nhiên ở trong lòng hắn, căn bản không nhớ đến nàng.
Nàng đoán rằng một điểm cũng không nhớ.
Oán hận ngồi xuống, Đào Tiểu Vi
nắm lên búp bê vải tội nghiệp, nghĩ nó là Nhan Hi sau đó dùng sức ném ra bên ngoài. Đi chết đi, nàng không cần hắn!
Búp bê không tiếng động xoay
tròn giữa không trung cuối cùng rơi vào người một nam tử thon dài, hắn
cầm lấy búp bê thân thể mềm nhũn, có chút ngoài ý muốn chăm chú nhìn
chằm chằm bóng lưng xinh đẹp.
Dường như nữ hài mũm mĩm trong
trí nhớ cùng bóng lưng kia không khác biệt lắm, vô luận như thế nào cũng không thể còn có một nữ hài nào khác nữa.
Cảm giác có đường nhìn nóng rực
làm Đào Tiểu Vi không được tự nhiên ngẩng đầu, bất ngờ hai mắt mở to,
cặp mắt kia đen kịt như mực nhưng lãnh lùng.
Là hắn?
Là nàng?
Nước mắt không nhịn được nữa, trong sáng như ngọc bắt đầu chảy xuống.
Hắn đã trở về, thực sự đã trở về.