“Nhị vương gia, ngài cho là chuyện này nên như thế nào xử trí?” Thừa
tướng vừa ảo não hỏi trắng ra, không có biện pháp, chỉ có thể bắt buộc
Nhan Dung đối mặt vấn đề, không né tránh nữa.
“Thật ra thì rất đơn, Thừa tướng học cao hiểu sâu, quan to nhất phẩm, ngay cả biện pháp đơn giản nhất cũng nghĩ không ra sao.” Nhan Dung hiện ra nụ cười chân thành nhất, để cho Thừa tướng trong lòng dấy lên một
tia hy vọng, mới nói tiếp, “Chuyện này là người nào gây ra tai họa thì
làm cho người đó đi giải quyết, người nào đó đem công chúa đuổi ra hoàng cung, thì tất đã có kế sách đối ứng.”
Nụ cười trên mặt Thừa tướng cứng ngắc lại, lúng túng duy trì ngoài
cười nhưng trong không cười, “Vương gia ngài thật biết đùa, chuyện này
nếu để cho bệ hạ tự mình đi xử lý, trận chiến này, không muốn đánh cũng
không được .”
Nhan Dung đối với điểm này cũng có chút ưu tư, Nhan Hi ham mê lớn
nhất chính là trên chiến trường, hắn thích máu tươi, thích vũ khí, thích thắng lợi, nhìn trước đó vài ngày hắn cùng Vân Diễm toàn lực ứng phó
đánh một cuộc, còn hạ lệnh cấm truyền tin tức ra ngoài, là có thể nhìn
ra hắn đã sớm mệt mỏi dưới loại tình huống bình thản này.
Thừa tướng kỳ vọng chính là hòa bình, trên thực tế, trong triều phần
lớn quan văn cũng kiên định ‘Chủ hòa phái’, lấy Thừa tướng cầm đầu. Tiên hoàng khi còn tại thế, năm quốc liên minh tấn công Yến, bọn họ thà rằng khuyên hoàng đế ủy khúc cầu toàn, ẩn nhẫn thối lui, cũng không hy vọng
thật đánh nhau mà mất đi cuộc sống yên bình. Ở trên triều đình hô phong
hoán vũ, lại e ngại khói thuốc súng, chưa thấy quân địch đã e sợ ba
phần, đám này mà ra chiến trường cũng chỉ là lũ tiểu tử không có năng
lực tự vệ, mọi người đều rất sợ chết.
Cho nên, lần này Vân Diễm đến, không thiếu quan văn gót trước gót sau đến kết giao, sợ chậm trễ để cho Vân Diễm có điều bất mãn, sau khi về
nước ở trước mặt Lỗ quốc hoàng đế oán trách.
Mà các võ tướng cơ hồ không người nào tham gia chuyện lấy lòng này, họ thô kệch ít học nên đầu óc tương đối đơn giản.
Nhan Hi lúc còn là Thất hoàng tử, chính là chiến thần trong suy nghĩ
của bọn họ, bây giờ làm Hoàng thượng, uy vọng không giảm. Các võ tướng
đều nhìn thái độ hoàng thượng, hắn muốn đánh, thì họ là người xông vào
đội ngũ trước nhất, Nhan Hi ngón tay chỉ chỗ nào chính là nới các võ
tướng dong ruỗi chiến trường.
Loại tâm thái này ngược lại hoàn toàn với các quan văn lo được lo mất, cũng không có nhiều dối trá phiền toái.