Nhan Dung ngây thơ chớp chớp mắt, “Vân Diễm huynh thật là thích nói
đùa, Tô muội muội không phải là sớm đã được huynh đón trở về rồi sao?
Còn đích thân từ xa xôi ngàn dặm đến kinh thành đón, ai, lúc ấy vừa lúc
Nhan Dung ở đó, sợ Tô muội muội trên đường đi đụng phải sơn tặc, lỡ như
đóa hoa khuynh thành bị ai hái được sẽ không tốt lắm, cho nên vẫn âm
thầm phái người bảo vệ, cho đến khi hai người bình an trở lại Lỗ quốc.”
Sờ sờ đầu, lộ ra nụ cười không tốt, “Vốn là làm chuyện tốt không nên
nhắc đến tên, lại không cẩn thận đã nói ra rồi, đã để cho huynh chê
cười,”
Quả đấm của Vân Diễm thiếu chút nữa là trực tiếp bay tới Nhan Dung.
Tốt a, hắn lại còn dám làm mặt lơ, ngay mặt nói thẳng.
Thì ra Nhan Dung là kẻ dọc theo đường đi thỉnh thoảng quấy rầy đe doạ bọn họ, ở phía sau xua đuổi, còn có huynh muội bọn họ đời này cũng chưa từng trãi qua việc bị xua đuổi này, đang lo tìm không ra thủ phạm, hôm
nay Nhan Dung lại còn dám lớn tiếng nói ra, sợ hắn không biết mà « hảo
tâm chiêu đãi » mình một phen sao.
“Vậy Vân Diễm còn phải cám ơn ngài sao?” Bình tĩnh, nhất định phải
bình tĩnh, còn có đại sự muốn làm, lúc này ngàn vạn lần phải nhẫn nại,
đừng để bị một tên tiểu tử làm nóng giận mất khôn.
Có lẽ sau này sẽ bẻ gảy tứ chi? Khớp xương từng đoạn đoạn bóp nát?
Lăng trì lột da? Đánh hắn đến nỗi ngay cả phụ hoàng và mẫu phi từ trong
phần mộ leo ra cũng không nhận ra hắn?
Vân Diễm trong đầu hiện lên rất nhiều ý niệm tàn nhẫn định đối phó
Nhan Dung, Vân Diễm nhìn Nhan Dung bằng đôi mắt đỏ rừng rực, giống như
lang sói đội lớp thỏ non, nhe nanh, tùy thời có thể lộ ra bản thân hung
ác.
“Không cần khách khí, nếu đổi lại là ai cũng phải làm như vậy, dù sao cũng là khách, bảo đảm an toàn của các người là trách nhiệm Yến quốc.”
Nhan Dung vẻ mặt rất tự nhiên, nhìn không ra là đang chê cười châm chọc.
Đáng tiếc hắn càng như vậy, lửa giận của Vân Diễm lại càng cháy cao.
Tất cả mọi người ai đều biết rõ, Tô Bối Nhi là như thế nào khuất nhục mà trở về Lỗ quốc, chỉ có một mình nàng khi xuất giá, phu quân còn sống sờ sờ nhưng lại ở trong cảnh góa phụ, sau còn bị đuổi đi, không có hưu
thư, không có nguyên do, làm cho bây giờ nàng không rõ là thân phận gì,
cũng không thể gặp người khác.
Đây chính là cựu quốc sư của Lỗ quốc, Thánh cô cao cao tại thượng của Hỏa Thần giáo, đời này chưa từng nhận qua ủy khuất nào, ở Yến quốc coi
như là lần đầu tiên.
Nhan Dung không xin lỗi cũng không chột dạ, lúc này còn dám xem như không có chuyện gì, tiếp nhận lòng biết ơn của người khác?
Bàn tay giấu trong tay áo của Vân Diễm đã nổi gân xanh dữ tợn, nhẫn nại, cần nhẫn nại nữa, trong lòng hắn liên tục mặc niệm.