Cho nên, ngày hôm đó, thừa dịp Nhan Hi vừa mới chân trước vào triều,
chân sau Nhan Dung liền ôm Nhan Noãn Noãn mang theo Trúc Diệp Đồng cùng
đi đến nội viện, thăm Đào Tiểu Vi cùng hai đứa nhỏ.
Trong lúc nữ nhân nói chuyện, hơn nữa Đào Tiểu Vi còn chưa sang
tháng, Nhan Dung không tiện tiến vào trong quấy rầy. Hắn an vị bên ngoài một mình uống trà, ánh mắt lóe sáng ở bên trong phòng quét tới quét
lui, cũng không biết lại đang có chủ ý quỷ quái gì.
Thiên Sương từ bên trong phòng đi ra, chuẩn bị đi phòng bếp bưng lên
canh đặc biệt cho Đào Tiểu Vi, khi đi ngang qua Nhan Dung, liền bị cản
lại, “Nhị điện hạ, có việc phân phó nô tỳ sao?”
Nhan Dung cảnh giác hướng nội thất liếc nhìn, xác định bên kia không
ai chú ý tới hắn cùng với Thiên Sương, mới giảm thấp tiếng nói hỏi,
“Vương phi nhà ngươi gần đây còn chơi mặt nạ không?”
“Không có, bây giờ ở cữ còn phải nuôi nấng hai tiểu chủ tử đã bận đến tối mắt, mặt nạ, nương nương thật lâu cũng không chạm qua.” Không biết
Nhan Dung tại sao bỗng nhiên quan tâm đến sở thích của Đào Tiểu Vi,
Thiên Sương trong lòng mặc dù nghi ngờ, nhưng vẫn đáp lời.
Nhan Dung chưa từ bỏ ý định hỏi, “Những cái trước kia làm còn không? Giống như là loại này.” Từ trong lòng ngực lấy ra một cái mặt nạ da
người, bởi vì không giữ gìn cẩn thận đã bị đổi sắc, còn có vài chỗ hư
hao, rất hiển nhiên đã không thể dùng.
Thiên Sương nhìn một cái liền nhận ra đây chính là dựa vào dung mạo
tuyệt mỹ của chủ tử nhà nàng chế thành, đón lấy nhìn kỹ một chút, rồi
nói, “Còn, bất quá…”
Nhan Dung không nhịn được hưng phấn, chà xát tay, vui vẻ ra mặt, “Có thì thật tốt quá, nhanh đi lấy cho ta một cái.”
“Nhị điện hạ, những thứ kia cũng là bảo bối của nương nương, nô tỳ
cũng không dám đụng.” Thiên Sương đầu lắc như trống bỏi, không chịu đáp
ứng.
“Tiểu nha đầu, suy nghĩ một chút, Nhị gia ta có việc cần dùng gấp, nhanh đi mang tới.”
Thiên Sương vẫn là lắc đầu, chỉ chỉ nội thất nói, “Nếu không, ngài đi cùng nương nương nói một tiếng, chỉ cần Người đáp ứng, nô tỳ lập tức
lấy cho ngài.”
“Thật tốt, ngươi không chịu giúp Gia cái này, hừ, có một chuyện, nó
liên quan đến chung thân đại sự của ngươi, Gia đã biết tin tức nhưng
không nói cho ngươi.” Xua xua tay, Nhan Dung quay mặt đi không nhìn
Thiên Sương, kéo dài thanh âm cố ý cho nàng nghe, “Vạn nhất đến lúc sau
gả vào nơi không tốt, ngươi cũng đừng ở trong lòng oán giận Nhị gia.”