Hai bên trái phải quầy hàng đậu hủ thối, ngồi chồm hổm ba tên khất cái (người xin ăn ý), mắt không nháy nhìn chằm chằm động tác lão nhân đang bán đậu phụ, nước
bọt tí tách rơi xuống trên tuyết trắng hòa vào thành băng.
"Nếu như có ai hảo tâm thưởng
chúng ta đồng tiền, ta nhất định phải nếm thử." Một lão khất cái trong
đó, dùng tay áo lau lung tung môi dưới.
Ba!! Đậu hủ thối nóng hôi hổi bao trong giấy dầu, rơi vào trước mắt lão.
Hắn kinh hỉ ngẩng đầu đi tìm người hảo tâm, trước mặt người đến người đi, căn bản là nhìn không ra là ai đưa tới.
Một tiểu khất cái khác đối với
đậu hủ thối cảm thấy hứng thú, hắn cũng học theo lão khất cái vừa rồi
nói. "Nếu như có ai hảo tâm thưởng chúng ta một đồng tiền, ta nhất định
phải đi đầu phố tìm một xâu mứt quả cùng hạt kê vàng nóng hôi hổi, được
rồi, còn có bánh bao thịt."
Ba ~~~
Lại một tiếng vang nhỏ, hai xâu
mứt quả đã ở trước mặt hắn, hai bên trái phải còn có một bao giấy, vừa
mở ra nhìn cư nhiên là hạt kê vừa được nhắc đến.
Ngẩng đầu tìm nhưng vẫn không thấy ai. Chẳng lẽ là thần tiên?
Ba tên khất cái lập tức quỳ xuống, quay vào đoàn người đang đi trên đường dập đầu vái tạ.
Mà bách tính qua lại thấy bọn họ ba người như vậy ra sức dập đầu, nghĩ đến đã qua năm mới, liền mỗi
người thiện tâm mà giúp tiền, ai ngang qua cũng bỏ ít tiền cho họ.
Qua tối hôm đó, ba người cư nhiên có đủ tiền vốn làm ăn.
Thương lượng với nhau, họ quyết
định mở quầy hàng bán bánh bao, bởi vì ngày đó, đây là điều duy nhất
thần tiên không có thỏa mãn cho bọn họ, họ tin tưởng vững chắc đây là
gợi ý của thần tiên lưu lại.
Ba người quý trọng cơ hội, ra sức chăm chỉ, nhiệt tình đãi khách, dần dần bánh bao rất có tiếng.
"Bánh bao Thần Tiên" Đây là tên quầy hàng mà bọn họ cùng nhau gây dựng.
Nhan Hi cùng Đào Tiểu Vi vĩnh viễn không biết, hội đèn lồng đêm đó, vô tâm gây nên, lại biến hóa số phận của ba tên khất cái.