Trong nháy đã tới tháng chạp cùng lễ mừng năm mới.
Bên trong Duệ thân vương phủ,
quản gia lại bắt đầu một vòng giăng đèn kết hoa, thu mua hàng tết, mỗi
ngày đều bận bận rộn rộn ra vào.
Nhan Hi đối với những việc vụn
vặt này đều không hỏi qua, Đào Tiểu Vi thì ở trong tú lâu, cũng không hề bước ra khỏi cửa, quản gia liền một mình gánh vác, đó là một loại cảm
giác như được trọng dụng, từ lúc Nhan Hi thành niên bất luận lúc ban đầu là quả quận vương phủ, sau lại quả thân vương phủ, cho đến hiện tại đều là hắn lo liệu tất cả, cho dù thất điện hạ không có ý khích lệ hắn,
nhưng chỉ cần không có trách cứ hắn cũng có thể thoả mãn a.
Mà chỉ cần Nhan Hi hài lòng, quản gia nghĩ lại càng thấy vinh quang.
Năm rồi toàn quốc mưa thuận gió
hoà, từ biên cảnh đến thủ đô cũng có không ít nơi đã trải qua nhiều tai
hoạ, chỉ có Yến quốc dường như là được đại thần phù hộ, ngũ cốc được
mùa, binh hùng tướng mạnh.
Dân chúng cuộc sống khá giả, bầu không khí của lễ mừng năm mới cũng nồng đậm vui vẻ hơn.
Ngày mười lăm tháng giêng là tết nguyên tiêu, mỗi năm một lần, các con đường thẳng tắp đều treo đèn hoa
đăng, từ bảy ngày trước đã chuẩn bị cẩn thận các tiết mục ăn mừng luân
phiên diễn ra phi thường náo nhiệt, đợi đến mười lăm tháng giêng, là
ngày chính thức thì bầu không khí lại càng náo nhiệt phấn khởi.
Thiên Sương cùng Thiên Đồng cũng có được một ngày quý giá để nghỉ ngơi, các nàng thay phiên ra phủ đi
dạo, sau khi trở về, mặt vui hớn hở mà miêu tả náo nhiệt trên đường, làm Đào Tiểu Vi không khỏi ước ao.
"Tiểu thư, không bằng người đi
cầu Vương gia, để ngài cho phép người tối mười lăm đi kinh thành tham
gia hội hoa đăng, nghe nói hội phi thường náo nhiệt nga." Thiên Sương
nhìn rõ Đào Tiểu Vi ánh mắt khát vọng, nói nhỏ.
Ánh mắt chợt lóe, Đào Tiểu Vi
cũng hăng hái tới, "Ta có thể mặc y phục người hầu, nam trang cũng được, như vậy sẽ không có người chú ý ta."
Thiên Đồng một bên luôn luôn
nghiêm túc nói, "Tiểu thư, người không nên làm theo cảm tính, nếu như
Vương gia không đồng ý chuyện này, nô tỳ tuyệt đối sẽ không cho phép
Thiên Sương cùng người ra ngoài."
Cúi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn,
Đào Tiểu Vi phiền muộn nói, "Hắn thế nào cho phép sao, hơn nữa, ta cũng
không dám cùng hắn nói cái này." Chỉ cần nhìn thấy mắt hắn cùng khuôn
mặt vĩnh viễn lạnh tanh ấy, nàng há mồm cũng không dám.