Bị Nhốt Vong Quốc Công Chúa

Chương 396: Chương 396: Khởi đầu tốt đẹp (6)




Nhan Hi gật đầu, đây chính là sở trường của Cửu Đĩnh cùng đám huynh đệ trong nội thị doanh, dưới sự hỗ trợ của bóng đêm, càng làm cho quân địch một trận long trời lở đất.

Đào Tiểu Vi nghĩ sao cũng rất kỳ quái, trước mắt đã đánh nhau đến khí thế ngất trời, mà người cầm quân bên này lại đang ngồi song song với nàng trên giường, vành tai tóc mai chạm nhau thân mật, cho dù không cần tự mình ra chiến trường, chí ít cũng phải ngồi trong quân trướng chỉ huy chứ.

Nhan Hi, hắn là quá tự tin hay là căn bản không quan tâm đến kết quả đánh lén lần này, ngoài ra còn liên can đến sự sống chết của rất nhiều nội thị doanh theo bên người hắn, lẽ nào hắn cũng không thèm để ý sao? Đây đều là những người trung thành nhất, vào thời khắc nguy nan nhất, họ đã nguyện bỏ tất cả theo hắn lăn lộn chiến trường.

Vẫn miên man suy nghĩ, bên ngoài đã có một âm thanh quen thuộc không gì sánh được vang lên trước quân trướng, “Gia, chúng thuộc hạ đã trở về, nội thị doanh toàn bộ đều trở về không bị tổn hại, thuộc hạ để cho bọn họ tự ý nghĩ ngơi và hồi phục.”

Thì ra đúng là Cửu Đĩnh dẫn người trở về quân doanh Yến quốc, tốc độ so với dự tính phải nhanh gấp đôi.

Nhan Hi chỉ lo ôm lấy cuốn sách, cẩn cẩn dực dực lật sang một tờ, rất hứng thú tiếp tục xem xuống, dường như không có nghe đến cái gì.

“Gia, thuộc hạ đã đốt một số nhà kho, bên trong chính là các loại quần áo mùa đông mà ngũ quốc vận chuyển tới, xem ra bọn họ đích thật là có chuẩn bị đấu tranh trường kỳ, vốn đang định đi thiêu luôn kho chứa lương thảo, thế nhưng thuộc hạ thấy được một người quen, tự nhận mình không địch lại, nếu lỗ mãng đánh nhau chỉ biết sẽ tổn hại người của chúng ta, Vì vậy thuộc hạ đã hạ lệnh trở về.” Nói đến đây, Cửu Đĩnh trong lòng thấp thỏm, nhất là trong trướng hắn rõ ràng cảm giác được khí tức của chủ tử, hết lần này tới lần khác vẫn không lên tiếng, chẳng lẽ là tức giận hắn tự ý rút về, nên đang nghĩ đến thế nào nghiêm phạt hắn sao? Thế nhưng, trước khi đi, Vương gia đã phân phó qua hắn, chuyến này chỉ thuần túy là kế quấy nhiễu địch, chỉ cần một chút hao tổn phía địch cũng sẽ làm ngũ quốc liên minh không được yên ổn, cũng không có nói nhất định phải đạt được mục đích gì mới cho bọn họ trở về.

“Là ai?” Nhan Hi phát ra hai chữ không đầu không đuôi, khó có được Cửu Đĩnh vẫn còn có thể cấp tốc phân tích, tiêu hóa ý tứ của chủ tử.

“Gia, là quốc sư Tô Bối Nhi của Lỗ quốc, cùng các thủ hạ của nàng, đám bạch y thị vệ, bất quá điều làm thuộc hạ có chút kỳ quái chính là, vị nữ quốc sư rõ ràng thấy thuộc hạ rời đi, nhưng không có ý xuất thủ, bạch y thị vệ thì càng thờ ơ lạnh nhạt.” Cửu Đĩnh rất kỳ quái, vì sao trước đây muốn đánh đến ngươi chết ta sống, lần này cư nhiên mơ hồ đối với hắn tốt như vậy, suy nghĩ một lúc cũng không rõ nguyên nhân, nên lúc trở về nhịn không được nói ra cùng chủ tử, không chừng chủ tử có thể nghĩ ra nguyên nhân đi.

Nhan Hi trong mắt lạnh hiện lên một tia chán ghét, khẩu khí không tốt nói, “Ngươi cũng lui xuống nghỉ ngơi đi.”

Không trách cứ, cũng không giải thích, thậm chí lên tiếng về việc đánh lén lần này cũng không, hắn trực tiếp lệnh Cửu Đĩnh rời đi.

Đào Tiểu Vi hai tay che miệng, đầu cúi xuống vai thì run run, Nhan Hi vươn tay đem mặt nàng nâng lên, hắn chỉ thấy trong đôi mắt to hàm chứa nước mắt trong suốt, có lẽ bởi vì nàng cố sức ức chế nên biểu tình cứng ngắc, hàm răng cố chết cắn chặt môi.

“Vi Vi, nàng đang khóc hay đang cười?” Hắn bất đắc dĩ nhu nhu mặt của nàng không quên dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt đang lưng tròng.

Mạnh lắc đầu, không được, nàng hầu như muốn khắc chế không được, Nhan Hi cư nhiên còn như vậy nghiêm túc mà đùa nàng.

“Quên đi, nàng muốn cười thì cười a, nghẹn, không khó chịu sao?” Nhan Hi bị đánh bại, hắn thở dài, trong lòng vì Tô Bối Nhi dây dưa mà sinh phiền não, lại bị Đào Tiểu Vi mờ ám hóa giải đi.

Được hắn cho phép, Đào Tiểu Vi lập tức như một người điên phát ra tiếng cười to ầm ầm, nàng cuộn mình trong lòng Nhan Hi, bưng bụng vừa cười vừa nói, “Phu. . . Tướng Công, sức quyến rũ. . .của chàng. . . thật…. thật lớn nga, người kia. . . Quốc sư. . . . Tô Bối Nhi. . . Nàng. . .lại xuất hiện. . .hahaha.”

“Cười xong hẳn nói nữa.” Nhan Hi vỗ vỗ phía sau lưng nàng, hắn thật lo lắng, thật không biết loại cười này của Đào Tiểu Vi, có thể làm nàng không thuận khí mà khó thở hay không.

“Ta dám cá, nàng ta nhất định là đã nhận ra Cửu Đĩnh, có lẽ vì phục sức của nội thị doanh trong Duệ vương phủ, cho nên nàng ấy mới luyến tiếc động thủ, sợ làm bị thương thuộc hạ của chàng, sợ họ không có cách nào ăn nói trước mặt chàng, thế nhưng lại muốn chàng biết và phải nhận ân tình này của nàng, Vì vậy mà không thể làm gì khác hơn là cố ý đứng yên đó, để Cửu Đĩnh mang theo người chạy đi, còn mình thì không ra tay ngăn cản, nàng chắc chắn Cửu Đĩnh khi trở về, nhất định sẽ nói với chàng chuyện này, ha ha ha ha, Tướng Công, ta đoán đúng phải không?”

Đúng, chết tiệt rất đúng, Nhan Hi nghĩ được, Đào Tiểu Vi lập tức cũng nghĩ đến được, không phải nàng quá thông mình, hoàn toàn là bởi vì … Tô Bối Nhi làm việc cũng quá lộ liễu đi, ả chỉ còn kém một bước là viết ra bảng, treo trên ngực mà bố cáo thiên hạ thôi.

Đào Tiểu Vi cười tủm tỉm, đôi mắt trong suốt nhìn hắn tinh nghịch, “Gia, ngài có chút cảm động nào không, dù sao vị quốc sư kia cũng là một đại mỹ nhân độc nhất vô nhị, tướng mạo tốt, võ công lại cao, địa vị cũng hiển hách, nữ quốc sư của Lỗ quốc a, nói ra thật rất hãnh diện, khó có nhất chính là người ta đối với chàng cũng có tình ý, thắm thiết như Băng Sơn Liệt Địa, sông cạn đá mòn. . .”

Càng nói càng kỳ cục, hình như có một mùi dấm chua nồng nặc bay quanh Nhan Hi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.