Hừ, ai tin chàng.
“Vi Vi, nàng bây giờ có thể ra mặt nạ mỹ nhân không?” Ánh mắt không quan
tâm lắm, Nhan Hi vẻ mặt dường như không mong đợi Đào Tiểu Vi có thể cho
hắn đáp án khẳng định.
Có thể nhẫn hay không nhẫn, cái khác
có thể nhưng liên quan đến ham mê lớn nhất của Đào Tiểu Vi, nàng cũng
không thể khiêm nhường.
Chống tay, hất mặt lên, trợn tròn hai mắt như hai khỏa trân châu đen nháy, “Người xấu, ta bây giờ cái gì cũng có
thể làm, đừng nói là mỹ nhân, nếu như chàng muốn ta đem Cửu Đỉnh biến
thành Đại Hoàng, ta cũng có biện pháp.” (=.=) Đại hoàng là con chó.
Có tin không? Không tin thì đem Cửu Đỉnh gọi đi vào, nàng hiện tại sẽ cho hắn biến thân.
Thuận tiện nói một câu, nhưng Đại Hoàng là con chó săn quản gia nuôi, giống
thuần chủng, thường ngày ăn rất tốt so với quản gia còn hơn nhiều.
“Không cần quá khó khăn như thế, nàng có thể đem bộ dáng của mình chế ra không?”
Nhan Hi đề nghị này gãi đúng chỗ ngứa, Đào Tiểu Vi che miệng cười trộm một
trận, có chút ít đắc ý nói, “Sẽ làm cho Hoàng thượng xem một chút, cái
gì gọi là bản lãnh thật sự.”
Đem Thiên Đồng cùng Thiên Sương gọi
vào, Đào Tiểu Vi đang cầm hộp đồ chơi quý trọng như mạng của mình đi vào nội thất, “Phu quân, chàng xem sách chờ chúng ta nha.”
Đại khái
thời gian một chiếc trà, Đào Tiểu Vi mặc y phục màu đỏ nhạt đi ra, cổ
họng khụ khụ ở trước mặt Nhan Hi nhúng người, “Phu… Phu… Phu… Quân.”
Nhan Hi híp mắt, xoi mói trên dưới đánh giá, có thể đạt được, tạm thời nhìn không ra sơ hở.
Ngay sau đó, một Đào Tiểu Vi y phục màu tím nhạt đi ra, bước đi không tự tin đi tới bên cạnh Nhan Hi, dùng âm thanh so với tiếng muỗi kêu còn nhỏ
hơn gọi, “Phu quân.”
Nói xong , lập tức đem đầu vùi vào bộ ngực, chết cũng không chịu ngẩng lên.
Ngay sau đó, Đào Tiểu Vi mặc y phục màu xanh da trời sôi nổi tiêu sái đi ra, đi tới đứng bên cạnh hai Đào Tiểu Vi khác, dương dương đắc ý đứng vững, “Bệ hạ, xin ngài đoán xem,ai mới là thê tử của ngài đâu?”
Nhan
Hi không cần suy nghĩ, lập tức đem Đào Tiểu Vi màu lam cuốn vào ôm chặt
trong ngực, có người thì vẻ mặt thất bại kêu to, “Tại sao như vậy, chẳng lẽ có sơ hở sao? Làm sao chàng thoáng cái đã đoán được .”