Trúc Diệp Đồng bưng
lên món rau trộn măng cuối cùng từ phòng bếp đi ra, trông thấy Nhan Hi
cùng Đào Tiểu Vi đầu tiên là sửng sốt, lập tức đem món ăn tùy ý để trên
bàn, khuôn mặt tươi cười nắm tay Đào Tiểu Vi ngồi ở bên người nàng, “Đệ
muội, muội cùng Thất đệ hôm nay làm sao rãnh rỗi vậy.”
“Nhị
tẩu, chúng ta là tới cùng ăn tối, bình thường luôn là ta cùng phu quân
hai người dùng bữa, hôm nay nhàm chán mới tới tham gia náo nhiệt, tẩu sẽ không là không hoan nghênh chứ.”
“Nha đầu, làm sao nói như vậy, muội khách quý ta mời còn không được nữa là.”
Trên bàn chỉ chuẩn bị thức ăn cho hai người, bốn người ăn hơi có vẻ đơn bạc
chút ít, Trúc Diệp Đồng vội vàng gọi thêm món ăn, mới trở lại bên cạnh
bàn ăn, thân mật bảo Đào Tiểu Vi nếm thử món tự tay nàng làm.
Nhan Dung rất nhanh đem cảm giác thất bại chuyển dời lên ly rượu làm mục
tiêu uống cùng Nhan Hi, “Thất đệ, hôm nay là ngày cuối cùng được nghỉ
chầu triều, ngày mai lại bắt đầu, lại phải sống cuộc sống không thú vị,
lại bị các đại thần vây lên, đến, hôm nay chúng ta không say không về.”
Nhan Hi bưng lên ly rượu cùng hắn đụng một cái, uống cạn.
Trúc Diệp Đồng cùng Đào Tiểu Vi ngồi ở một góc bàn, lặng lẽ tâm sự, không đi quản “hai hủ rượu” kia, lẫn nhau vuốt bụng, trên mặt lộ ra vẻ rạng rỡ
đặc biệt của một mẫu thân.
Nhan Dung lấy tay huých khửu tay Nhan Hi, “Thất đệ, nếu cuộc sống cứ như vậy, có phải rất hạnh phúc?”
Nhan Hi chẳng biết tại sao thở dài, gắp lên một miếng dưa chuột giòn lạnh để vào trong miệng, nhai răng rắc.
“Nếu như năm trước ở tuyền châu, chúng ta thuận lợi lên thuyền, lúc này mỗi ngày chúng ta trôi qua sẽ như thế.”
Nhan Hi lại gắp một khối, nhai càng thêm thanh thúy.
“Đệ đã hối hận phải không?” Nhan Dung rầu rĩ uống hết rượu trong chén,
“Đáng tiếc, bây giờ đệ đã bị lâm vào liên hoàn kế không thể thoát thân,
Thất đệ a, kể từ khi đệ làm hoàng đế, lãnh khí trên người chưa từng có
giảm mạnh như thế.”