Lưu Vĩnh suy nghĩ,
cũng đúng a, vốn là bọn họ quang minh chánh đại cầm lấy quốc thư đến
hoàng cung yết kiến, nếu không phải khi đến kinh thành Yến quốc, giáo
chủ tạm thời đổi chủ ý muốn tới Duệ vương phủ xem một chút, bọn họ bây
giờ hẳn là được thoải mái nghỉ ngơi ở dịch quán, đợi chờ bái kiến hoàng
đế.
Lấy thân phận Vân Diễm, thì quy cách tiếp đãi tuyệt đối là
long trọng đại nhất, tuy nói lúc này có một Quang Minh thần giáo ở trong bóng tối đánh lén Hỏa Thần giáo, nhưng dù sao Hỏa Thần giáo vẫn là quốc giáo của Lỗ quốc, không thể khinh mạn được.
Nhìn Lưu Vĩnh suy
nghĩ cẩn thận, Nhan Dung thuận tay giải khai huyệt đạo của hắn, vỗ vỗ vị trí bên cạnh để cho hắn ngồi xuống, "Tới cùng ta nói một chút đi, như
vậy cứ đánh nhau cũng không phải là chuyện nhỏ, vạn nhất thật náo đến
tai nạn chết người, mọi người sẽ rất mất mặt không phải sao, Lỗ quốc
hoàng đế phái các ngươi tới khẳng định có việc quan trọng, nếu làm trễ
nãi nhiệm vụ, trở về mặt rồng giận dữ, ai sẽ là người chịu trách nhiệm,
cũng là chủ tử của các người thôi."
Lưu Vĩnh dùng sức gật đầu,
"Quốc thư cũng là giáo chủ mang theo bên người, cụ thể nội dung gì trong đó, thị vệ ta đây cũng không biết được."
"Vậy các ngươi tới Duệ
vương phủ làm gì, có đại môn không đi, mà phải đi đường nóc nhà sao?"
Còn mờ mờ ám ám, để cho ảnh vệ cùng nội thị doanh tưởng là thích khách
mà đuổi theo đánh.
Nói đến chuyện này Lưu Vĩnh cũng khó nghĩ,
"Giáo chủ nghĩ muốn tìm cây cao nhìn xem bên trong vương phủ một chút,
nào biết mới vừa lên cây trong tích tắc thời gian, thì từ trong vương
phủ các người bay ra mười mấy thị vệ võ công cao cường, chưa kịp phân
trần đã lập tức đánh. Bọn họ đánh giáo chủ của chúng ta, chẳng lẽ huynh
đệ ta để yên sao." Cho nên vì đỡ cho chủ tử, nên bạch y thị vệ cùng bọn
người trong vương phủ đánh nhau thành một đoàn, kế đến kinh động thêm
nhiều tốp ảnh vệ đến đây trợ giúp, song phương thực lực không tầm
thường, chỉ có thể giằng co, Duệ vương phủ bên này chiến thuật là biển
người, bao vây Vân Diễm cùng bạch y thị vệ mà đánh, dần dần chiến trường đã dời đến trên nóc nhà vương phủ, người đuổi người đẩy, chờ phát hiện
đã quá muộn.
Cứ như vậy hoàn toàn bị đem thành thích khách, trước làm Nhan Dung nhảy ra, sau đến ngay cả hoàng đế cũng đều tự mình ra trận.
Thật đúng là... xui xẻo.
Vân Diễm không khỏi cũng quá tự tin, mang thân làm sứ Lỗ quốc mà sao lại không cố kỵ điều này.