Lưu Vĩnh hồ đồ
đoán không ra, làm sao bỗng nhiên lại giống như bạn hữu lâu ngày không
gặp, tâm tình biến chuyển quá nhanh, hắn theo không kịp.
Ngón tay chỉ ở giữa không trung hai bóng dáng đang tranh đấu, Lưu Vĩnh mặt ủ mày chau hỏi, "Giáo chủ cùng hoàng đế của các người làm sao bây giờ?"
Liếc mắt một cái, Nhan Dung không thèm để ý nắm cả bả vai Lưu Vĩnh nhảy
xuống, nhàn rỗi nói, "Để cho bọn họ tiếp tục, không đánh một trận thống
khoái chắc là không biết dừng tay."
"Vậy không được, giáo chủ còn đang nguy hiểm, chúng tôi không thể rời đi." Hai chữ trung thành lóe
sáng trên mặt Lưu Vĩnh, cơ hồ có thể chế tạo thành một biển chữ vàng.
Mới vừa rồi hắn còn bị Vân Diễm đánh một cái nhưng căn bản là không mang thù, không giận không hờn làm cho người ta cảm động nghĩ muốn đạp một
cước. (chỉ có Nhan Dung nghĩ thế thôi =.
Hắn cũng nói như vậy,
phía sau bạch y thị vệ tự nhiên cũng đứng thành chung một chiến tuyến,
hỏa khí mới bị Nhan Dung bức bách áp xuống giờ lại muốn dâng cao.
Nhan Dung bỗng nhiên rất nhớ nữ nhi bảo bối Nhan Noãn Noãn của hắn, có ngoan hay không hay là khóc la hét đòi phụ thân rồi.
Hắn lười ở đây cùng bọn đầu gỗ này, muốn đợi thì đợi đi, ngẩng đầu nhìn
động tác của Nhan Hi một hồi, Nhan Dung đoán chừng ít nhất trước khi
trời tối cũng chưa kết thúc.
Tiện tay gọi qua một gã thị vệ bên
trong phủ, Nhan Dung phân phó nói, "Bảo quản gia chuận bị chút ít rượu
và thức ăn, bưng đến trên nóc nhà đi, những người khác muốn đi đâu thì
đi, trở về dưỡng thương cũng được."
Ảnh vệ cùng nội thị doanh đã
quen đi theo Nhan Hi vào nam ra bắc cũng không có nhúc nhích, bọn họ là
không yên lòng chủ tử cùng giáo chủ Hỏa Thần giáo võ công cao cường kia
triền đấu, sợ nếu rời đi bọn bạch y thị vệ nhân cơ hội đánh lén.
Có thể không đánh nhau, cũng tuyệt đối không thể không giám sát.
Tránh cho đối phương nghĩ rằng Duệ vương phủ bọn họ dễ khi dễ.
Nhan Dung bất đắc dĩ xoa mi tâm, mới vừa rồi còn nói người khác đầu gỗ, còn
người bên cạnh mình không phải cũng như vậy sao, quản không được a,
"Cũng chuẩn bị thức ăn cho người của chúng ta."
Nói xong Nhan
Dung hướng nội viện mà đi, trong miệng không ngừng lầm bầm, "Các ngươi
có thể lực, Nhị gia ta thì không, nếu rãnh rỗi như vậy còn không bằng
trở về phòng ôm nữ nhi Noãn Noãn nhà ta, còn hơn là ở đây nghe bọn này
chỉ biết la hét chém giết."