"Tới cửa là khách, mặc dù các ngươi không đi cửa chính, ta đây làm chủ nhân cũng có thể
không so đo, bất quá tên họ cũng phải báo lên, vạn nhất một hồi ngươi có làm ra chuyện gì “tốt”, ta cũng biết đường mà đưa người về cố thổ." Lần nữa sử dụng chuôi kiếm khều khều Cửu Đỉnh đáng thương, mặc dù hắn tay
chân nhanh nhẹn muốn trách khỏi vẫn là chạy không thoát vận rủi, Nhan
Dung cười tủm tỉm nói, "Lão nhân gia từng nói một câu ngạn ngữ, lá rụng
về cội, cái này tất nhiên là không qua loa được, Cửu Đỉnh nha, chuyện
nhỏ này có thể được giao cho ngươi."
Những lời này ẩn hàm ý tứ
chính là nguyền rủa Vân Diễm không thể quay về nhà, bất quá là trong
miệng Nhan Dung nói ra cùng vẻ mặt tươi cười, nghe vào cũng không quá
chói tai. Vân Diễm không thể tự kềm chế ngã vào không khí nào đó dị
thường quen thuộc, hẹp dài mắt đồng tối lại nhanh chóng, nhìn chằm chằm
Nhan Dung, không biết trong lòng ở tính toán cái gì.
Đối với bạch y thị vệ của Hòa thần giáo Vân Diễm là trời, nghe thấy Nhan Dung như
vậy tổn hại giáo chủ nhà mình, trên mặt cũng hiện ra tức giận cùng hận
ý, tay mỗi người đều đưa đến bên người nơi đặt vũ khí lời hại, sẽ chờ
một tiếng hiệu lệnh của Vân Diễm, lập tức cho phía đối diện càn rỡ kia
hiểu rõ phải khéo mồm khéo miệng như thế nào khi đứng trước mặt giáo
chủ.
Rõ ràng trước mặt là một đại nam nhân, cùng bóng hình xinh
đẹp trong lòng Vân Diễm tuyệt không giống nhau, không biết vì sao, Nhan
Dung lại có thể làm cho hắn nhớ lại nàng.
Thậm chí khi nhắm mắt
lại, Vân Diễm cảm giác xem hai người căn bản không giống nhau lại là một thể. Từ Lỗ quốc đuổi đến Yến quốc, vài ngàn dặm đường nơi hai người
từng đi qua có bao nhiêu kỷ niệm, nhưng từ khi Vân Diễm cùng 'Đào Tiểu
Vi' chia ra, đây còn là lần đầu tiên hắn có cảm giác như vậy.
Không, lần trước ở biên cảnh Lỗ Yến, hắn đã cảm thấy quen thuộc, chỉ bất quá
khi đó không có mãnh liệt như hôm nay, có lẽ là bởi vì Nhan Dung có mối
quan hệ gì với nàng.
"Nhị điện hạ, ngươi có ai là thân muội muội
không?" Cũng chỉ có muội tử cùng một mẫu thân, sớm chiều sống cùng nhau
mới có thể giống khí chất đến vậy.
Vân Diễm trong lòng còn ôm một tia hy vọng.
Nhan Dung trong bụng buồn cười đến ruột cũng thắt lại, nhưng không thể biểu
hiện ra ngoài, cường áp đè nén cười haha, thật sợ nếu nhịn không được,
liền muốn ở trên nóc nhà mà cười lăn cười bò. Con ngươi loạn chuyển, hắn ra vẻ trầm tư, "Muội muội tất nhiên là có." Giơ lên ngón tay làm như
đang đếm, "Có chừng ba mươi tám người, tất cả đều là quốc sắc thiên
hương, đại mỹ nhân nga."