Ngô Hổ Thước sáng
sớm ngày còn chưa sáng hẳn đã bò lên trên nóc nhà, run rẩy dùng chăn
mỏng bông bao lấy thân thể hắn, ôm mái hiên mà rướn cổ lên nhìn chung
quanh.
Hắn cái này hình tượng rất quái dị, bất quá cũng may hạ
nhân trong nhà bình thời nhìn quen hắn hình dáng cử chỉ lạ lùng, liên
tưởng đến hắn là thân phận 'Cao nhân', nên dù là nhìn thấy nhưng không
thể trách. Thật lòng dặn dò hắn chú ý an toàn, rồi không thấy ai nói
thêm gì nữa.
Nhưng hắn ngồi như thế đến giữa trưa còn không chịu
xuống, đã có người đem chuyện ly kỳ bẩm báo Ngọc La Kiều. Cho nên, sau
khi trang phục chỉnh tề, Ngọc La Kiều đang cuộn tay trong túi ấm áp nhìn lên hắn, "Ngô tiên sinh, ngươi đây là nhìn cái gì đâu? Nếu là ngắm sao
có phải là quá sớm không, mặt trời còn lâu mới xuống núi."
Ngô Hổ Thước quẹt nước mũi, thuận tay bôi ở trên mái hiên, nặng nề dùng sức
nhảy ba phát sổ mũi mới dừng lại, liền lao xuống ôm quyền bên cạnh Ngọc
La Kiều, "Ngọc đại nhân, ta vẫn thật là đang nhìn sao, ban ngày có mặt
trời đem chặn đi ánh sao, cũng không có nghĩa là sao không tồn tại, chỉ
cần có biện pháp sẽ nhìn thấy."
Ngọc La Kiều nghe không hiểu hắn
đang nói điên nói khùng gì, thuận miệng đáp một câu, "Vậy ngươi nhìn từ
sáng sớm, cũng nhìn ra chút gì chứ? Đại tai họa hay đại nạn? Hay là
thịnh thế thái bình?"
Ngô Hổ Thước nghe được trong lời nói của nàng
chỉ là bâng quơ, lơ đễnh, hắn nâng tay che nắng dõi mắt trông về phía
xa, thảnh thơi ngâm nói, "Thiên cơ bất khả lộ, tiết lộ sẽ bị sét đánh,
không thể, không thể."
Ngọc La Kiều che giấu cảm xúc rất khá
nhưng bây giờ cũng nhịn không được tỏ ra xem thường, lười để ý đến hắn
nữa, thích xem tthì cứ trên nóc nhà mà xem, cái gì thiên cơ nàng mới
không cần hỏi tới.
"Ai u! Tới rồi." Bỗng nhiên một tiếng thét
kinh hãi, Ngô Hổ Thước bất ngờ không khỏi kích động, bỏ đi chăn bông
đang quấn quanh người, mặt dán lên bầu trời, đuổi theo một đạo kim quang mà chỉ có hắn nhìn thấy, nhanh chóng hướng đến cách đó không xa mà nhìn chăm chú, "Thật tốt quá, Ngọc đại nhân, ta rốt cục chờ được, cái này
vận khí của ta thật là đã tới rồi, Oa ha ha." Đắc ý vênh váo, không biết mình đang ở chỗ nào, Ngô Hổ Thước vui mừng nhảy loạn xạ rồi trật chân
té lăn xuống, theo bản năng lên tiếng kinh hô, "Ai u! !"
Ngã chết ngươi! Ngọc La Kiều thật xấu hổ cùng người như vậy làm bằng hữu, nếu
không phải nhìn thấy hắn có mấy phần bản lãnh thật sự, nếu không đã cho
quản gia quét đem hắn đuổi ra ngoài.