"Ngươi không
trả lời, ta coi như ngươi đáp ứng rồi nga." Đào Tiểu Vi chơi xấu, bịt
chặt hai tai cố sức làm sao không nghe tiếng hắn, "Còn muốn nghĩ cự
tuyệt thì ta bịt tai lại, cái gì đều cũng không nghe."
"Vi vi, Tuyết quý nhân cùng Ngọc quý nhân ở trong thâm cung, xưa nay căn bản không thể có cơ hội gặp các nàng." Như thế cũng tính là nói thật, hậu cung ba nghìn chỉ thuộc về
một người nam nhân, ngoại trừ hoàng đế ra cũng chỉ có thái giám đi vào
hầu hạ, cho dù hắn là con của hoàng đế cũng không thể tùy tiện ra vào.
"Ta nghe không được, ta nghe
không được, ngươi đã đáp ứng rồi, ta nghe không được. . ." Ôn tuyền nổi
lên gợn sóng, người nào đó tiếp tục xấu tính.
Nhan Hi bất đắc dĩ thở dài, "Nếu như có gặp ta sẽ tận lực giúp ngươi truyền đạt."
Có một tiếng hoan hô, Đào Tiểu Vi lần này lại nghe rất rõ.
Màn đêm buông xuống họ trụ lại biệt viện.
Điều làm Đào Tiểu Vi kinh hỉ
chính là phòng khách của biệt viện cư nhiên bố trí giống hệt phòng ngủ
của tú lâu, ở một vị trí quen thuộc đã để sẵn những quyển sách, vì mỗi
đêm trước khi ngủ nàng có thói quen sẽ đọc vài trang. Nàng không biết
Nhan Hi thế nào trong khoảng thời gian ngắn làm được như vậy, bất quá
chỉ là chút ít tâm ý nàng đã thực sự cảm động.
Gian phòng Nhan Hi ngay sát
vách, ánh nến lúc sáng lúc tối chứng tỏ hắn cũng không có ngủ. Nàng ghé
vào trên giường, ngơ ngác nhìn trong bóng tối một chút sáng, chính là
khí tức ấm áp thuộc về Nhan Hi.
Hắn đã trở về, thực sự đã trở về, sau đó nàng không bao giờ ... cô đơn nữa.
... . . .
Trong triều đình âm thanh xì xào không dứt.
Hoàng đế bệ hạ còn đang trên
đường tới, hôm nay là ngày thất điện hạ Nhan Hi vào triều nhận ban
thưởng sau chiến thắng chiếm Tề quốc nay lại là Ngụy quốc một quốc gia
cường đại ngang hàng cùng với Yến quốc, nhung cũng không thoát khỏi một
người với danh xưng "Sát thần" - Quả thân vương, hắn dẫn mấy vạn nhân mã một đường đánh tới kinh thành, chỉ năm năm một nước bá chủ một phương
tới hồi diệt vong.
Hôm nay Yến quốc trên dưới người nào cũng muốn nhìn thấy thất điện hạ đại danh đỉnh đỉnh, hắn dung mạo
tuấn mỹ, thủ đoạn lãnh liệt tàn nhẫn, địa vị tại hoàng gia ngày càng
tăng cao với mỗi chiến công lừng lẫy, mọi người điều hiện ra vẻ mặt sùng bái Nhan Hi, cho rằng hắn thật có năng lực siêu nhiên.
Bên phe Thái tử, mấy vị trọng
thần không huyên náo mà bàn tán, bất quá giữa bọn họ luôn có ánh mắt
trao đổi không giấu được sóng ngầm.
Mà tam điện hạ Nhan Sóc đứng ở
một góc, sắc mặt cứ như sông Hồng Thanh dâng lũ cuồn cuộn, không ai dám
cùng hắn nói chuyện phiếm, hắn cũng lười phản ứng với bất luận kẻ nào,
chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về hướng thái tử, tràn ngập thâm độc
lẫn hận ý.