Lỗ quốc cùng Yến quốc rừng giăng khắp nơi, phập phồng nhiều ngọn núi, trong lúc đó chỉ có một đất bằng, được chia thành hai.
Một bên là thành trấn nhỏ của biên giới Yến quốc, bên còn lại là khu
chợ trao đổi của Lỗ quốc, trong nước có rất nhiều thương nhân, mang
theo rất nhiều hàng hóa đi tới nơi này, cùng thương nhân Yến quốc tiến
hành trao đổi, người Yến trao đổi cùng dân tộc Hồi tuấn mã, da lông,
thảo dược, cây cỏ, lấy muối ăn, đường mía, thuốc lá cùng binh khí.
Chợ trao đổi của Lỗ quốc cũng như một thôn nhỏ, những phòng ốc đơn
giản so le không đồng đều xây bằng đá, dùng cành cây làm thành tường,
cách ra không gian độc lập.
“Hảo lạnh.”
Ghé vào phòng ốc băng lãnh, chỉ có một cửa sổ duy nhất có thể nhìn ra
bên ngoài, Đào Tiểu Vi không có việc gì chỉ nhìn cách đó không xa khung cảnh náo nhiệt. Bị người đưa đi đã vài ngày, cũng không gặp được mấy
người, ngoại trừ gian gian ngoài là mấy người bạch y mặt như hung thần
ác sát, nàng cũng chưa từng thấy người bên ngoài.
Ăn mặc đều không có trở ngại, chí ít không để nàng lạnh chết, chỉ là
không thú vị một chuyện, không được nói, không được đi lại, không được
lên tiếng cầu cứu, đi đại tiểu tiện đều phải giải quyết tại trong
phòng, rồi cho người chuyên phục dịch dọn đi.
Ngày đó bị điểm huyệt hôn mê bắt đi, tỉnh lại thì đã thấy những người
này quản thúc, mặc kệ Đào Tiểu Vi thế nào dung cơ hội có người đưa cơm
lôi kéo làm quen, nhưng cũng chưa từng để ý. Đám người này thật giống
như bị chặt đứt đầu lưỡi, ánh mắt cũng không rơi vào trên người nàng,
cũng miễn nói chuyện với nhau.
Nàng đã ba ngày không cùng ai nói chuyện, thực sự là tịch mịch a.
Một nữ tử đầu mang vòng hoa, một thân bạch sắc váy dài đi vào sân,
nàng ta dáng đi mềm mại, làn váy theo bước chân nhẹ nhàng đong đưa, nếu là ban đêm để Đào Tiểu Vi thấy, nàng nhất định hô to có quỷ.
Nữ nhân này có khuôn mặt làm Đào Tiểu Vi cảm thấy quen thuộc, tuyệt
mỹ, khí chất tự do ở ngoài hồng trần, không phải là nữ quốc sư từ Lỗ
quốc theo bọn họ mãi cho đến Yến quốc đây sao.
Không xong, dĩ nhiên là nàng phái người bắt mình, chắc là muốn dựa vào than phận hiện tại của nàng áp chế Nhan Hi, để đạt được mục đích nào
đó.
Tô Bối Nhi đi thẳng đến gian nhà giam giữ Đào Tiểu Vi, chỉ chốc lát đã đi tới trước mặt nàng.
Trong gian nhà ngoại trừ một cái giường,bàn cũng không có, Tô Bối Nhi
chỉ có thể đứng quan sát Đào Tiểu Vi, từ trên xuống dưới nhìn rất tỉ
mỉ, rốt cục thở dài nói, “Ngươi là thê tử của Nhan Hi sao? Ta là Tô Bối Nhi, xin chào.”