Đào Tiểu Vi giật mình, bật cười, tay nhỏ bé giả vờ đào
đào lỗ tai vài cái, “Ta không có nghe lầm chứ, ngươi bảo ta rời đi
trượng phu của mình, còn vĩnh viễn không gặp hắn? Ta dựa vào cái gì
phải nghe ngươi? Nếu là ta muốn ngươi rời khỏi trượng phu của ngươi,
ngươi cũng đồng ý sao?”
Tô Bối Nhi nghiêm trang trả lời, “Ta hiện tại không có trượng phu.”
“Ta là giả thuyết.”
“Không có trượng phu sẽ không có giả thuyết.”
Đào Tiểu Vi vẻ mặt chế nhạo, “Nhìn xem, chính ngươi cũng không cam tâm tình nguyện nhưng lai yêu cầu ta.”
“Ngươi cùng ta không giống nhau, ngươi là công chúa Tề
quốc, ta đưa ngươi trở lại bên người cha và ca ngươi, đứng ở đối lập
giữa thân nhân và trượng phu đương nhiên chọn người thân.” Tô Bối Nhi
biểu tình thoạt nhìn thập phần chăm chú, “Ngươi cho rằng, thân nhân của ngươi sẽ cho phép ngươi ở lại bên cạnh người đầu sỏ diệt quốc, an tâm
làm thê tử của hắn sao?”
Đào Tiểu Vi cười to, một lúc sau lại nói, “Nga, đây là chuyện của chúng ta, không cần ngươi quan tâm.”
Tô Bối Nhi cũng không tức giận, lẳng lặng nói, “Ta cũng không phải tới trưng cầu ý kiến của ngươi.”
Nói cách khác, nàng đã quyết tâm muốn làm như thế.
Khoảng cách nàng cùng Nhan Hi là thiên sơn vạn thủy thì việc thứ nhất
cần làm là loại đi Vương phi mà Nhan Hi vừa mới thú, thanh lý trở ngại
quan trọng nhất này.
Một người vong quốc công chúa, có thể cùng bọn hoàng
thất Tề quốc muốn phục quốc nhấc lên quan hệ, như vậy có thể đoạn tuyệt tưởng niệm của Nhan Hi, làm hắn đem lực chú ý chuyển hướng đến nàng,
nhất cử lưỡng tiện, thật là tốt, Tô Bối Nhi chuẩn bị trực tiếp bỏ qua ý kiến của Đào Tiểu Vi.
Dù sao Đào Tiểu Vi đã là con chim trong lồng, phóng nàng một đường sống đã là ban ân, nàng căn bản là không có tư cách từ chối.
Đáng tiếc, Đào Tiểu Vi tại bên cạnh Nhan Hi đã lâu, đối với ánh mắt ấy của Tô Bối Nhi đâm vào trên người nàng, nửa điểm cảm
giác cũng không có. Nàng rất không nhã nhặn nhìn Tô Bối Nhi, sau lại bò lên trên giường sưởi, ngáp một tiếng nằm xuống ngủ.
“Ngươi còn không có đáp ứng ta, nếu như Nhan Hi thực sự tìm được ngươi, không cho ngươi lại gặp hắn.” Tô Bối Nhi không hết hy
vọng, muốn ép Đào Tiểu Vi cho nàng một hứa hẹn.
“Không được?” Môi vung lên nụ cười châm chọc, “Ngươi
trước hết nghĩ xem, nếu đứng ở lập trường của ta sẽ làm như thế nào,
ngươi không làm được, thì đừng nói với ta những lời vô ích.”