Không đợi Nhan Hi trả lời, Đào Tiểu Vi vừa vội bổ sung, “Người xấu, chàng cho tới bây giờ cũng sẽ không gạt ta.”
Cũng biết nàng muốn hỏi là chuyện này, không biết là người nào vừa gợi lên
thân nhân đã quên lãng hồi lâu, Nhan Hi thật cũng không tránh, lạnh lùng từ hàm răng nặn ra hai chữ, “Trong cung.”
“Hai người cũng ở
trong cung, có đúng hay không?” Mắt to tràn đầy hy vọng chăm chú nhìn
hắn, cỡ nào mong đợi từ Nhan Hi nghe được đáp án khẳng định, cho dù Ngọc tỷ tỷ nói láo cũng không sao, chỉ cần Tuyết tỷ tỷ còn sống, nàng không
ngần ngại.
Tay to vươn ra, bao trùm ở bàn tay nhỏ bé của Đào Tiểu Vi không có nửa điểm nhiệt độ, Nhan Hi đem lực của hắn truyền
cho nàng, chống đỡ thân thể nàng lảo đảo muốn ngã, “Chỉ có một, bây giờ là ngọc Thái phi.”
Quả nhiên! !
Cho dù trong lòng đã
chuẩn bị, Đào Tiểu Vi vẫn cảm thấy đỉnh đầu như có một tiếng ầm ầm nổ
vang, tạc nàng làm cho nước mắt lại chảy ra lần nữa.
“Tuyết tỷ tỷ quả nhiên không còn, Người xấu, tỷ ấy chết như thế nào? Ngã bệnh sao?
Bị thương sao? Chàng nói cho ta biết, không cho gạt ta.”
Vẫn bị nàng biết rồi, Nhan Hi cố ý phong tỏa tin tức.
Chỉ có thể vươn tay muốn ôm vào, lại bị Đào Tiểu Vi mau lẹ né tránh.
Nàng thẳng tắp nhìn Nhan Hi, nếu không, thật không xác định hắn nói cho nàng biết có phải là sự thật hay không.
“Tiên hoàng lâm chung hạ chỉ, phong Tuyết quý phi là hoàng hậu, cùng chết theo.”
Không biết là Nhan Hi thanh âm vô cùng lạnh như băng, hay là sáng sớm gió rét quá thấu xương, Đào Tiểu Vi không nhịn được rút về bàn tay bị Nhan Hi
vững vàng giữ trong lòng, hai cánh tay nàng vờn quanh ôm lấy thân thể.
Nàng không nói.
Ánh mắt thẳng tắp nhìn phượng hoàng thêu trên đôi giày, ngay cả nước mắt cũng dừng lại.
Chết theo! !
“Chàng tại sao không ngăn cản?” Nàng lần nữa đột nhiên ngẩng đầu, đồng thời
trong mắt hàn khí bạo tăng, ức chế không được phẫn hận thẳng tắp chống
lại ánh mắt Nhan Hi.
Hắn lạnh lùng, nàng so với hắn càng lạnh hơn.
Nhan Hi, hắn biết hai vị tỷ tỷ đối với nàng rất quan trọng.
Bọn họ tuyệt đối không giống với huynh trưởng của nàng không chút tình cảm chỉ biết lợi dụng nàng đạt tới mục đích phục quốc.
Họ là thân nhân duy nhất của nàng.
Chậm chạp đợi không được Nhan Hi đáp lời, Đào Tiểu Vi vừa cắn răng hỏi, “Lúc ấy chàng không có ở đó?”
“Có!” Mặc dù đến đã muộn chút ít, Tuyết quý phi đã nuốt vào độc dược một khắc kia, thật sự hắn ở đó cũng không cãi biến được.