Nhan Hi theo thường lệ mỗi ngày sáng sớm dậy sớm luyện công, Đào Tiểu Vi vẫn muốn ngủ tới khi
tự nhiên tỉnh mới bằng lòng mở mắt ra.
Người lui tới nội viện ở dần dần nhiều, mặc dù Nhan Hi không thích, có khi cũng không thể tránh được.
Hắn bây giờ không phải là Duệ Vương gia của trước kia, là thân phận hoàng đế, mặc dù không muốn, nên phải có uy nghi.
Bất quá phòng của Đào Tiểu Vi ở không cho phép người tùy ý tới gần, nhóm
lớn ảnh vệ thầm canh chừng, hơi chút gió thổi cỏ lay lập tức có từ nơi
bí ẩn thoát ra mười mấy bóng người. Duệ vương phủ không lớn bằng hoàng
cung, ảnh vệ bố trí như thiên la địa võng, không có góc nào sơ hở, nhất
là trước đó sau vài ngày bị đánh lén, năm vị trưởng lão mấy ngày liên
tiếp bố trí ra hơn nghiêm mật phòng hộ, bây giờ có người nữa muốn dùng
đồng dạng kế sách xâm nhập, hiển nhiên sẽ không có bất cứ tác dụng gì.
Mặc dù như thế, Nhan Hi vẫn cố ý muốn dẫn Đào Tiểu Vi đi lên triều, không chịu lưu lại một mình nàng trong phủ.
Hầu hạ Đào Tiểu Vi rời giường mặc quần áo, Thiên Đồng mắt nghiêng nhìn mấy
người đang tiến đến quét dọn nội thất, vội vàng nghênh bằng nụ cười
gượng, “Ai bảo ngươi tiến vào, có hiểu quy củ hay không?”
Kia bà
lão dung mạo thật là bình thường hoảng sợ nói, “Nô tỳ hôm qua mới được
quản gia an bài đi vào hầu hạ, cho nên không hiểu được quy củ, ngoài
phòng đã thu thập sạch sẽ, cho nên muốn vào bên trong cũng quét dọn,
không biết bên này không cho vào.”
Nhìn bà kinh hãi run run bộ
dạng, Đào Tiểu Vi tùy ý nói, “Bảo bà ấy đi ra ngoài là được rồi, lần đầu tiên có thể tha, đừng làm khó dễ .”
“Dạ.” Thiên Đồng vẫn là
không vui, nhưng Đào Tiểu Vi cũng lên tiếng rồi nàng cũng không nên nói
thêm cái gì, chỉ âm thầm nhớ kỹ hình dáng bà lão, trở lại nói với quản
gia một tiếng, người như vậy tốt nhất là điều ra ngoài nội viện, tránh
cho vạn nhất bị Hoàng thượng đụng phải, Gia cũng sẽ không như Vương phi
như vậy dễ nói chuyện, đến lúc đó còn muốn liên lụy đến các nàng bị
mắng.
Bà lão trung niên cúi đầu, chậm rãi lui ra ngoài, đi ngang
qua bàn, còn cố ý đụng phải một góc bàn, làm mấy quyến quyển cổ thư rơi đầy đất.
“Nô tỳ đáng chết, nô tỳ không phải cố ý.” Không đợi
Thiên Đồng lần nữa làm khó dễ, bà lão vội vàng lớn tiếng nhận sai, dường như sợ hãi đến rơi lệ, chẳng qua là thừa dịp người khác cũng không có
chú ý, đem một phong thư lặng lẽ nhét vào một trong những quyển sách.