Dưới ánh trăng, hai đạo bóng đen kéo dài, nha hoàn và bọn thị vệ cũng đi chậm cách xa bọn họ, không quấy rầy bệ hạ và vương phi.
Đi tới nội viện, Đào Tiểu Vi dừng lại, nhìn ngắm bầu trời đen thẳm bao la, thở dài, “Người xấu, những người kia là nhắm đến ta a, không trách được chàng sáng nay bỗng nhiên muốn mang ta cùng đi vào hoàng cung, thì ra
là chàng đã sớm dự liệu được tình huống như thế sẽ phát sinh.”
Nhan Hi không phủ nhận chẳng khác nào đã xác nhận, hắn hoàn toàntừ đầu và
luôn luôn không muốn làm cho Đào Tiểu Vi biết đến những chuyện này,
nhưng sáng nay sự tập kích thật sự quá lớn, cho dù Nhan Hi muốn giấu
diếm cũng không được, bên trong phủ từ trên xuống dưới mười mấy năm qua
cũng không gặp phải trận tập kích rối rít này, Đào Tiểu Vi rất nhanh
liền từ lời đồn đãi trong ngoài mà suy ra chân tướng sự việc.
Nhưng là chỉ là có như thế, muốn biết nhiều hơn, trừ phi là Nhan Hi nguyện ý đem từ đầu đến cuối khai ra.
“Phu quân, lần này là vị huynh trưởng nào muốn mượn Vi Vi tay thương tổn
chàng?” Những tên đó đã lưu vong bên ngoài Tề quốc, họ trở thành đối
tượng hoài nghi của Đào Tiểu Vi, loại tập kích này cũng đã có qua mấy
lần, bất quá xảy ra ở kinh thành này cũng là lần đầu. Chịu mạo hiểm lớn
như vậy, bọn họ chính là đã quyết định bất cứ giá nào, nhưng lần này
nàng không biết họ muốn từ trên người mình được cái gì.
“Chớ suy
nghĩ lung tung, bây giờ còn chưa xác định đối phương là người nào, không nhất định có liên hệ với nàng.” Nhan Hi không đồng ý, ngón tay điểm một chút trên trán Đào Tiểu Vi, “Có lẽ lần này là phu quân làm liên lụy tới nàng.”
Thở dài mân mê miệng, Đào Tiểu Vi học bộ dạng Nhan Hi,
kiễng chân dùng ngón trỏ điểm ở trán phu quân, “Chúng ta là phu thê,
những lời như thế hay là đừng nói, không có người nào liên lụy người
nào, ai, thật ra thì Vi Vi cũng biết chàng là đang an ủi ta, cơ hồ mỗi
một lần cũng là ta cho chàng thêm phiền toái.”
Hắn cúi đầu xuống, ánh mắt sáng chói lọi nhìn thẳng mắt nàng, nhanh chóng để sát vào, cực
nhanh hôn môi của nàng, “Ta lại thấy nó cũng là thú vui.”
“Ta
không cần như thế, ta thật mệt mỏi, một lần lại một lần cứ không
dứt, đem ta làm thành nhược điểm có thể khắc chế chàng, phu quân, ta
muốn như vậy, bị người khác lợi dụng trở thành vũ khí thương tổn chàng.” Oán hận cắn môi còn bao trùm lấy hơi thở của Nhan Hi, Đào Tiểu Vi thực
sự nhìn thẳng vào mắt Nhan Hi, “Người xấu, chàng nhất định phải đáp ứng
ta, nếu thật sự có một ngày như vậy, ta trở thành vũ khí người khác nắm
trong tay, không cho phép chàng đối với ta hạ thủ lưu tình.”