Bị Nhốt Vong Quốc Công Chúa

Chương 170: Chương 170: Nhiệm vụ bí mật 9




Hắc sa nữ nhân liếc nàng trắng cả mắt, nàng tự nhủ bỏ qua không để ý đến Đào Tiểu Vi, ngực giận đến muốn bùng nổ, nàng thực sự không muốn cho mình thêm ngột ngạt.

"Cửu Đĩnh nói ngươi là công chúa của Ngụy quốc tìm thất hoàng tử Yến quốc báo thù, cho nên ta nghĩ cùng ngươi trò chuyện một chút." Đào Tiểu Vi mặt nhăn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn, phiền não nói, "Đứng ở lập trường của thất hoàng tử, hắn đánh Ngụy quốc cũng là phụng mệnh mà làm, vì quốc gia của hắn mà tận trung, thế nhưng đứng ở Ngụy quốc, hắn là người xâm lược, là người mang đến chiến hỏa cùng bất hạnh, hôm nay tất cả đều đã kết thúc, nguyên bản bản đồ của Ngụy quốc đã sáp nhập vào lãnh thổ Yến quốc, các ngươi lại muốn phục quốc hay nói chính xác hơn là muốn báo thù."

Thở dài, Đào Tiểu Vi bình tĩnh nhìn hắc sa nữ nhân, "Chẳng lẽ chỉ có như vậy hận rồi lại hận, giết tới giết lui sẽ có kết quả khác sao? Mặc dù ngươi hiện tại giết chết Nhan Hi thì có làm sao, chẳng lẽ Ngụy quốc có thể khôi phục như trước?"

Hắc sa nữ nhân trào phúng cười, "Muốn giết cứ giết, đừng nói đạo lý với ta, ta chỉ nhớ tên cẩu hoàng tử này là người diệt quốc gia của ta, giết thân nhân của ta, tội ác tày trời, nợ máu phải trả bằng máu, hoàng tộc Ngụy quốc diệt vong, ta muốn bắt cẩu hoàng tử này làm vật hiến tế."

"Vậy được cái gì? Chỉ là một hi sinh vô vị mà thôi." Nàng không tiếp thu được, chỉ bằng một hai người thì có thể thay đổi cái gì.

Hắc sa nữ nhân lộ vẻ sầu thảm, "Đây là tôn nghiêm của hoàng tộc, thà chết chứ không chịu nhục."

Thật nhiều vị tanh của máu, tuy rằng chỉ là một nữ tử không thể cử đông được, nhưng trong mắt nàng ta đằng đằng sát khí bức Đào Tiểu Vi hô hấp khó khăn.

Đồng dạng là vong quốc công chúa, nhưng hai nàng hoàn toàn khác nhau.

Đào Tiểu Vi không thể tưởng tượng mình sẽ có một ngày như nữ nhân kia, cả trái tim đều bị cừu hận chi phối, dường như chính tay đâm cừu nhân mới là mục tiêu sống còn trên đời.

Nàng bỗng nhiên có chút xám xịt, vì chính mình không thể biến thành cái dạng đó mà xấu hổ.

Đào Tiểu Vi nghĩ cũng thật buồn cười, vốn nên đứng ở vị trí đối lập với Nhan Hi nhưng nàng an bình sống dưới sự che chở của hắn, cái gì quốc thù gia hận, dường như cách bọn họ rất xa rất xa.

Không còn có tâm tư nói chuyện, nàng đứng lên đi ra ngoài.

Hắc sa nữ nhân có chút sốt ruột, "Ngươi có thể thả ta không?"

"Thả ngươi? Sau đó chờ ngươi dưỡng thương tốt, lại chuẩn bị tới giết Nhan Hi sao?" Đào Tiểu Vi biểu tình rất ngây thơ, so với hài tử còn dễ dụ dỗ hơn a.

"Hắn là ác ma mà người người căm ghét."

"Được rồi, ngươi tiếp tục." Đào Tiểu Vi cũng không phản bác, gật đầu tiếp tục đi ra cửa. Thân thể ra ngoài được phân nửa, nàng lại quay đầu nói với vào, rất nghiêm túc, "Người ngươi muốn giết vừa vặn là người ta quan tâm, cho nên, ngươi chính là nên thành thật mà ở trong này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.