Nhan Hi dẫn nàng tới nơi này, chỉ để nhìn chổ trống này?
Lão nhân dẫn tới cửa thì đứng lại cũng không vào, Nhan Hi cùng Đào Tiểu
Vi sau khi đi vào, hắn nhẹ nhàng giữ cửa đóng lại, để đèn lồng lên bàn
thạch phía sau cây cổ thụ, ngồi xuống kiên trì chờ đợi.
Đẩy cửa ra, một cổ nhiệt khí bốc lên trước mặt, trong đó dẫn theo hương của lưu hoàng (lưu huỳnh) có vị làm gay mũi.
Ôn tuyền?
"Đại quân trở về đi ngang qua đây, nghe nói vùng này có một con suối,
cho nên mới biết được chỗ này." Gương mặt Nhan Hi trong ánh sáng chuyển
động của ngọn đèn cười yếu ớt, hắn đem áo choàng nặng trịch khoát lên
cửa, một đường dẫn Đào Tiểu Vi đi qua gian phòng trống trải, đi tới một
ao nước thật lớn.
Bên này vị gay mũi càng thêm nồng, Nhan Hi nắm tay nữ hài hòa vào trong nước, lập tức nghe được nàng phát ra âm thanh sợ hãi.
Ở đây hiện tại đang vào đông, có ôn tuyền trước mặt đích thật là mê hoặc không nhỏ.
Có điều, chẳng lẽ muốn nàng cùng Nhan Hi ngâm mình trong này? Nhiệt khí
làm mặt Đào Tiểu Vi đỏ bừng, nàng tránh đi tay Nhan Hi, nghiêm mặt nói,
"Người xấu, ta hiện tại đã không phải tiểu hài tử, không giống như trước mà không cần cố kỵ."
"Như thế nào? " Hắn không tiếng động hỏi.
"Chúng ta không thể cùng một chỗ trong ôn tuyền!" Nàng cố gắng lấy đủ
dũng khí, nhưng lại thấy thân thể của mình vì xấu hổ mà nóng lên gần như muốn phát hỏa, những lời này nàng như thế nào có thể nói ra lời a.
Nhan Hi rõ ràng không nghĩ nhiều như vậy, đạo lý đơn giản thế mà, không
nên để nàng nói minh bạch ra như vậy, hắn bỗng nhiên "Bừng tỉnh đại ngộ" ?
Hắn dường như không có việc gì vỗ vỗ đầu nàng, ngón tay chỉ qua cửa bên
vách tường một chỗ không thể thấy được, nhẹ nhàng nói, "Vi vi, bên kia
là dành cho ngươi, yên tâm, ta sẽ không nhìn lén ngươi."
Nguyên lai, ôn tuyền cũng là có nơi như vậy, lợi dụng góc đá lớn ngăn
làm đôi phía trên còn có cây cỏ vươn nhánh đem mặt nước phân ra làm hai. Hai người có thể nói chuyện với nhau, nhưng không nhìn thấy nhau, căn
bản không giống như Đào Tiểu Vi tưởng tượng cả hai cùng ngăm mình trong
dòng ôn tuyền.
Cũng do nàng suy nghĩ quá nhiều a.
Thế nhưng nếu như Nhan Hi sớm nói rõ, nàng sao lại phải suy nghĩ nhiều như vậy?
Cả ngày nay nàng có bao nhiêu thứ phải nghĩ bây giờ đây còn đang thẹn
đến đỏ mặt, Đào Tiểu Vi đã không muốn nghĩ nữa, chỉ cảm thấy hiện tại
hận không thể đem nước suối này về phòng, liền như vậy không đi ra ngoài nữa.