"Lão Thất, chỉ tìm thê tử cho
ngươi, có bắt sống chết gì đâu, đã hai mươi bảy rồi, ngươi còn chờ cái
gì nữa?" Hoàng đế bỗng nhiên vỗ cái trán, đầy mặt uể oải, "Vì sao ngươi
không thể giống những đứa con khác của trẫm, an phận thủ thường với thân phận hoàng tử? Lại thích cùng trẫm đối đầu, ngươi một lần lại một lần
làm trái, ngươi nghĩ trẫm vĩnh viễn dễ dàng tha thứ việc cố tình gây sự
của ngươi sao?"
Nhan Hi lại khôi phục thần sắc
hờ hững, "Nhi thần không thích trong phủ xuất hiện những tiểu miêu tiểu
cẩu nhìn không vừa mắt, nếu như phụ hoàng ép bức đem phần thưởng đưa
tới, chỉ sợ phiền phức ngài lại khổ cực nữa vì phải giúp đỡ ta chuẩn bị
cho tốt hậu sự."
Hắn ngữ khí bình thường, nhưng
lại toát ra lạnh lẽo, thái tử cảm thấy trái tim dường như bị bàn tay vô
hình nắm lấy, cố sức muốn thoát ra.
Khí thế thật đáng sợ.
Đó là sát khí tàn sát thiên quân trên chiến trường, ở đó phiêu tán mùi máu tanh nồng nặc cùng hòa tan trong gió.
Nhan Hi như vậy là lần đầu tiên
thái tử nhìn thấy, huynh đệ hai người khoảng cách lại càng xa, cảnh thây người chồng chất trên chiến trường là cảnh tượng mà thái tử chưa bao
giờ được chứng kiến, khí chất ấy nhiệt huyết ấy chỉ có thể từ hoàn cảnh
đó mà sinh ra, hắn không làm gì có thể so sánh được, thật sự hắn cũng
muốn có một ngày giống như Nhan Hi, có thể dẫn quân chinh phạt, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Bên trong ngự thư phòng không khí trở nên trầm mặc.
Một lúc lâu, hoàng đế thấp giọng nói, "Chuyện này tạm thời gác lại, sau này sẽ bàn luận."
Nói thì nói vậy, nhưng thật sự
đã đi tới tuyệt lộ (đường cùng), nếu thật sự muốn bàn tiếp, chẳng lẽ
hoàng thượng muốn vì mười vị cô nương này mà chuẩn bị quan tài ?
Hoàng đế nhăn mặt nhíu mày, Lão
Thất nhà hắn rõ ràng cao to uy mãnh, phong lưu tuấn tú, vì sao đối với
nữ nhân nửa điểm hứng thú cũng không có ? Chẳng lẽ có bệnh gì không tiện nói ra? Hắn có nên phái mấy người ngự y, mượn một cái cớ mà khám chữa
bệnh một chút?
Nhan Hi cắn răng oán hận, "Phụ hoàng, nhi thần rất bình thường, ngài không nên suy nghĩ bậy bạ."
Ách ? vậy mà bị nhìn thấu, trên mặt hoàng đế hiện ra vài phần xấu hổ, "Các ngươi lui ra, trẫm còn có việc phải làm."
Trên mặt thật sự là không thể
kiên nhẫn nữa, hoàng đế căng thẳng phất tay bảo hai vị hoàng tử rời đi,
hắn cần thời gian khôi phục lại tâm tình, đồng thời còn phải tìm biện
pháp khác để định lại hôn sự của Nhan Hi.
Đây thật sự là một trận chiến
lâu dài a, hắn phải làm cho Nhan Hi biết, hắn mới là phụ hoàng, hôn nhân đại sự, tự nhiên là phụ mẫu định đoạt, mặc dù Nhan Hi đạt được đại công lao, điểm ấy cũng phải vâng theo.