Ngọc La Kiều cáo từ trở về phủ, Đào Tiểu Vi cố ý phân phó người đưa trở về, tỷ muội ôm nhau cáo biệt.
Đào Tiểu Vi dìu Trúc Diệp Đồng, một đường đưa nàng trở về phòng, thuận tiện sẽ đón tướng công trở lại.
Nhan Hi mỗi lần cùng Nhan Dung cùng chung một khối, đều uống không ít rượu
ngon, Nhan Dung năm lần bảy lượt tiếc nuối, hắn đến nay cũng không làm
cho Nhan Hi say được.
Làm lão Thất quá chén là mục tiêu cuối cùng của hắn, mặc dù không có nửa lần thành công qua.
Hắn kiên nhẫn cố gắng, tin chắc có một ngày có thể đạt tới cái mục tiêu này.
Đào Tiểu Vi vào cửa, vừa hay nhìn thấy Nhan Dung như tên trộm vứt bỏ bình rượu nhỏ, lấy ra vò rượu lớn hơn để lên bàn.
Lập tức trừng lên con ngươi che ở trước người Nhan Hi, “Nhị ca ca, ngươi vừa khi dễ phu quân ta.”
Cười nhẹ, lúng túng rút tay về, “Phu quân bảo bối của muội làm gì ta có bản
lãnh khi dễ? Rượu này ta tự mình muốn uống, đệ muội đừng có hiểu lầm.”
Trúc Diệp Đồng bụng to tiến về phía trước một bước, cũng không nói chuyện, bình tĩnh như vậy nhìn Nhan Dung.
Một vật khắc một vật, có người cụp xuống đầu đem cái bình để qua một bên,
giơ tay đầu hàng, “Tiểu Đồng ngoan, phu quân thật ra là muốn trêu chọc
nàng thôi, cũng không có nghĩ sẽ uống hết. Nàng cuối cùng đã trở lại,
bữa cơm này ăn không có vị gì cả, không có nàng, trong thức ăn giống như không cho muối a.”
Đào Tiểu Vi khoác ở cánh tay của Nhan Hi, làm bộ run run mấy cái, ngửa đầu hướng hắn nhợt nhạt cười một tiếng, “Phu
quân, khí trời bỗng nhiên lạnh, nổi cả da gà đầy tay, chúng ta nhanh lên một chút trở về, tối nay lấy thêm chăn nhé.”
Nhan Dung ra vẻ rất tổn thương, đầu tựa vào người Trúc Diệp Đồng, “Thê tử, phu quân ta lại
bị đôi phu thê này khi dễ, ai, trong lòng nước mắt đã chảy ròng oa oa,
rất thê lương.”
Nhan Hi nắm tay Đào Tiểu Vi đi ra ngoài, cũng
không quay đầu lại nói, “Vi Vi, nàng đang mang thai, hài tử tuy cách cái bụng nhưng có thể nghe được ngoại nhân nói chuyện, người không được tốt sẽ dọa đến hài tử.”
Trực đi về, không quay chào từ biệt.
Trên đường, Nhan Hi hỏi, “Vui không?”
Nặng nề gật đầu, “Ân.”
“Vui vẻ là tốt rồi.”
Đào Tiểu Vi trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói cảm tạ, đối mặt vẻ
mặt không màng danh lợi của Nhan Hi lại nửa chữ cũng không nói ra, thân
thể hướng trên người hắn nhích tới gần, Nhan Hi phảng phất cũng hiểu cái gì, buông ra tay đang nắm tay nàng, ôm nàng, dưới ánh trăng hai đạo
bóng đen dây dưa chung một chỗ.