Nhan Hi bất đắc dĩ lắc đầu, xoay
người trở về bên cạnh Đào Tiểu Vi, giúp nàng thu thập vài thứ lặt vặt gì đó, "Cửu Đĩnh, lệnh cho các huynh đệ nội thị doanh, chuẩn bị hộ tống ta cùng phu nhân rời khỏi kinh thành."
Cửu Đĩnh kinh hỉ, từ trên mặt đất đứng lên, dùng tay áo lau khóe mắt ẩm ướt, lập tức dựa theo phân phó của Nhan Hi đi chuẩn bị.
Thiên Đồng cùng Thiên Sương cũng chạy tới, "Vương phi, còn chúng nô tỳ cũng muốn đi theo người."
Đào Tiểu Vi ánh mắt khẩn cầu nhìn Nhan Hi.
"Thiên Đồng, đi thu thập quần áo Vi Vi hay mặc, không cần nhiều lắm, mấy bộ là tốt rồi, Thiên Sương đến
trù phòng, đem theo mấy loại điểm tâm vặt vương phi thích ăn, nếu có gặp ai hỏi, nhớ không nên nhiều lời."
Hai kiều nhan lập tức kinh hỉ cúi người tạ ơn, mỗi người dựa theo phân phó mà đi.
Nhan Dung ngồi tựa trên ghế,
lẳng lặng nhìn một phòng gà bay chó sủa, chờ tất cả mọi người thu thập
xong, hắn mới lười biếng bỏ thêm một câu, "Đem cái túi nhỏ lúc ta tới,
ném lên đống hành lý trên xe."
Nhan Hi tựa hồ đã sớm dự liệu đến, nên cũng không hỏi nhiều.
Chính ngọ là lúc nắng gay gắt
nhất, thời khắc giao mùa giữa đông và xuân, một đoạn thời gian thoải
mái, một đội người ngựa hộ tống ba chiếc mã xa lớn, ngông nghênh từ cửa
bắc đi ra.
Nhan Hi không cưỡi ngựa, chiếm
lấy một mã xa, trốn bên trong tình chàng ý thiếp cùng Đào Tiểu Vi. Nhan
Dung một người kỵ mã cũng hiểu được cô đơn, cho nên trước khi ra khỏi
thành, hắn đã kịp mang theo bình rượu, cũng chiếm một trong ba mã xa.
Nội thị doanh phân tán cưỡi ngựa quay chung quanh, chậm rãi hướng phía
nam mà đi.
. . . . .
Hoàng đế càng nghĩ càng khó
chịu, lật qua lật lại, liền bữa trưa cũng không dùng, buổi chiều ngủ
trưa, cũng chỉ là nhắm mắt ngủ không được, không ngủ được thì lên xử lý
tấu chương, nhưng liên tiếp làm lỗi, tâm thần đều bị dung nhan tuyệt sắc của Đào Tiểu Vi chiếm cứ.
"Quý Hỉ, Quý Hỉ! !" Hắn đẩy tấu chương ra, gắt cổ gọi.
"Bệ hạ, có nô tài."
"Đi đổi chén trà cho ta, ngày hôm nay là ai phao trà, một chút cũng không có vị gì cả."
Quý Hỉ cúi đầu cung kính, trong ngực nói, đây rõ ràng là dục hỏa đốt người, tương tư bệnh còn chê bai hơn kém.
Được rồi, ai kêu lão là hoàng
thượng đi, đổi chén trà thì có làm sao, hắn lập tức một đường chạy đi ra ngoài, đến khúc quẹo thì gặp được tổng quản thái giám, đang ngẩn người
tại cửa ngự thư phòng.