Bị Nhốt Vong Quốc Công Chúa

Chương 288: Chương 288: Thánh chỉ thưởng con dâu 17




Hoàng đế bị những lời này làm mặt rồng như nở hoa.

Một tay đem Ngọc Quý Nhân ôm đến trước ngực, tay kia thuận thế xoa lên thân thể mềm mại của Tuyết Quý Nhân .

"Hoàng thượng, ngài lúc nào hạ chỉ?" Ngọc Quý Nhân từng bước truy hỏi.

"Trẫm đã nói, là miệng vàng lời ngọc, tự nhiên nhất định sẽ giữ lời." Hoàng thượng cảm thấy những câu nói của Ngọc Quý Nhân đều đánh trúng tâm ý lão, nên những thỉnh cầu của nàng lão cũng mơ hồ hài lòng, tự nhiên nhìn nàng càng thêm thuận mắt, chỉ là, có một số việc còn đó, "Muội muội nàng, Đào Tiểu Vi được nhi tử của trẫm nuôi lớn, mặc dù trẫm có suy nghĩ muốn triệu nàng ấy vào cung, cũng. . ."

"Hoàng thượng! ~" Ngọc Quý Nhân hờn dỗi chặn đứng hắn nói, "Toàn bộ đại yến là của ngài, Ngọc nhi nhìn ra ngài là thật tâm yêu thích muội muội, cho nên Ngọc nhi đặc biệt thông cảm cùng hoàng thượng, ngài ngẫm lại xem, nô tỳ một cái nữ tử cũng biết chuyện này, nhi tử ngài thế nào sẽ không rõ đâu? Chỉ cần ngài ra ý chỉ, hoàng tử chắc chắn vô cùng cao hứng đem Vi Vi dâng lên, Vi Vi nếu làm quý phi, hoàng tử lại đối với Vi Vi có dưỡng dục chi ân, chẳng phải là cũng được vinh quang theo sao."

Hoàng đế nghe xong càng thêm vui vẻ, đem Ngọc Quý Nhân ôm lại càng chặt, hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, "Tiểu mỹ nhân, nàng thật đúng là quá am hiểu ý người, trẫm sẽ hạ chỉ tức khắc, nàng ở lại chỗ này chờ, một hồi trẫm sẽ trở lại."

Hoàng đế khoác áo khoác hấp tấp đi ra ngoài viết thánh chỉ.

Ngọc Quý Nhân khoác sa y hơi mỏng, ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, nàng dùng cây lược gỗ một chút một chút chải vuốt mái tóc dài.

Tuyết Quý Nhân dùng chăn bọc lại thân thể, "Nhị muội, ngươi như vậy không phải hại Vi Vi sao? Chúng ta hai người đã bị hủy hoại, thế nào còn làm tam muội cũng tiến cung nhận khổ đâu? Yến quốc hoàng đế là dạng người gì, nhiều năm như vậy hai chúng ta đều rất rõ ràng, chờ hắn qua đi cảm giác mới mẻ đối với Vi Vi, ngươi bảo Vi Vi nửa đời sau làm sao bây giờ?"

"Đại tỷ, tỷ hà tất kích động như vậy? Muội muội chỉ bất quá là nghĩ tới biện pháp giúp ba người tỷ muội ta có thể sống sót có tôn nghiêm mà thôi." Ngọc Quý Nhân cười, lạnh lùng nói, "Mới vừa vào cung, muội muội nghe lời tỷ tỷ nói, đối với lão hoàng đế không cần làm bộ lấy lòng, kết quả ra sao, đổi lấy chính là tròn tám năm bị vắng vẻ, ăn mặc so với nô tài trong cung còn muốn kém, tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ còn không chưa thụ giáo huấn, muốn tiếp tục nhẫn nại sao?"

"Đây là mệnh của chúng ta a." Tuyết Quý Nhân buồn bã nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.